“Tôi có cuộc sống của tôi, hơn nữa tôi đã đủ lớn, không cần anh phải đi theo bên cạnh tôi ân cần dạy bảo cả ngày.”
Cô thật sự không muốn bên cạnh mình luôn có một đôi mắt, âm thầm nhìn trộm mỗi một hành động của cô.
Hạ Trừng lấy vì lý do này để đuổi Tô Hằng già đi, sống cuộc sống đơn giản như khi còn Nhạc Kiến Minh, đáng tiếc cô sai rồi, cô không nghĩ tới hắn lại vô sỉ như vậy.
“Em nghĩ tôi không biết trong lòng em có ý định gì sao?” Vẻ mặt của Tô Hằng già đột nhiên trở nên hung dữ.
Hạ Trừng có dự cảm không hay:
“Cho dù tôi muốn làm gì, đó cũng là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm.”
Tô Hằng già trừng cô:
“Anh không thể trơ mắt nhìn em làm sai mà không để ý.”
Hạ Trừng nghe hiểu ý của hắn, mặt cô đỏ bừng lên trong chớp mắt, không phải vì cô thẹn thùng, mà vì cô vô cùng phẫn nộ:”Anh đúng là kẻ đê tiện vô sỉ!”
“Đúng, anh đúng là người như thế, bây giờ em biết cũng không muộn.” Tô Hằng già lạnh lùng cười cười:
“Trừng Trừng, em cứ việc chàng chàng thiếp thiếp với Lục Trí Viễn đi, anh hoàn toàn không quan tâm, nhưng em để ý đúng không? Chắc em không hy vọng lúc lên giường với anh ta có tôi đứng bên cạnh nhìn.”
Hạ Trừng giận đến mức nói không ra lời, cô cầm lấy thứ có thể ném bên cạnh mình ném vào hắn:
“Biến, anh cút đi cho tôi! Anh khiến tôi ghê tởm đó, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Tô Hằng già chậm rãi đi đến cạnh cửa, nhẹ nhàng nói:
“Em trách anh, hận anh, đều không có vấn đề gì cả, nhưng anh thật lòng muốn tốt cho em, Lục Trí Viễn không phải người đàn ông tốt đâu, em bị anh ta quyến rũ đến ngu ngốc, mới cảm thấy anh đang cố ý làm khó em, sau này em sẽ biết ơn vì anh cản em làm chuyện điên rồ.”
Hạ Trừng dùng chăn bông che kín đầu, cô chịu không nổi Tô Hằng già tự cho là đúng, có lẽ cô nên đi tìm một vị đạo sĩ thu hắn.
Cô là người nói được thì làm được.
Khó khăn lắm mới nghe ngóng được từ miệng của người ta một bà cốt biết xua quỷ, Hạ Trừng đặc biệt rút ra một ngày, đặc biệt lái xe một giờ đến chỗ đó tìm người.
Đương nhiên cô không dám nói chuyện này cho ba mẹ biết, cô vẫn luôn lén lút tiến hành.
Tô Hằng già biết rành rành cô đang nghĩ gì, lại không xem đó là chuyện lớn, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Em phải cẩn thận đó, bây giờ kẻ lừa đảo nhiều như vậy, bị gạt tiền là chuyện nhỏ, nhưng nếu bị lừa mất người thì không xong rồi.”
Hạ Trừng nghiến răng nghiến lợi nói:
“Câm miệng của anh lại, tôi không muốn nghe!”
Để đảm bảo an toàn, cô hẹn với bà ta trong một phòng ăn, đương nhiên tiền cơm là do cô thanh toán.
Sau khi nghe bà đồng kia giải thích mấy chữ huyền ảo thâm sâu như “nhân quả luân hồi”, “kiếp trước nghiệt, kiếp này trả” này nọ, Hạ Trừng đã choáng váng.
Nhưng bà ta vẫn là bám riết không tha, lại còn lăn đi lộn lại cái cách “Giải thích” này, tiếp tục giảng giải hơn hai giờ, lỗ tai Hạ Trừng sắp nghe đến chảy mỡ.
Tuy cô nhiên nghe đến mức đầu óc choáng váng, nhưng thân người của hệ Lý Hóa, cô vẫn ôm chặt hoài nghi cao độ và suy nghĩ logic.
Cho dù muốn trả nợ, cũng không phải do cô trả chứ, có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì hay không?
Bà đồng kia đề xuất cho cô vài loại phương pháp “hóa giải”, một là làm trận cúng bái hành lễ, dẫn độ vong hồn; hai là ngoan độc một chút, thi pháp xua quỷ, để cho ác quỷ kia hồn bay phách tán.
Hạ Trừng không nhẫn tâm như thế nên cô lựa chọn phương án một.
Bà nói:
“Dẫn độ có vẻ phiền phức, cho nên thu phí tổn cao một chút, cần 5000 đồng.”
Hạ Trừng yên lặng nghĩ, nếu vừa nãy cô chọn phương án hai, có thể nào sẽ biến thành phương án hai có vẻ đắt hay không?
Nhưng nếu có thể xử lý thỏa đáng mọi chuyện, những tiểu tiết nhỏ này cô không quan tâm.
Bà ta còn nói:
“Cô Hạ, cô cứ yên tâm, cô đã do người quen giới thiệu tới thì tôi nhất định làm tốt chuyện này cho cô.”
Hạ Trừng gật gật đầu:
“Vậy phiền bà rồi.”
Bà ta bí hiểm cười:
“Sau khi làm lễ cúng bái xong, con nữ quỷ đi theo bên cạnh cô sẽ không tiếp tục quấn lấy cô không bỏ nữa đâu.”
Hạ Trừng mới vừa nâng cốc lên uống xong một ngụm nước, thiếu chút nữa phun ra, mà ngay trước mắt cô, còn có một người đàn ông không ai thấy được đang bắt chéo hai chân, trầm thấp cười thành tiếng.
Hắn ta nhàn nhã tự tại như thế, khiến cô hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tô Hằng già cười xong, lành lạnh nói:
“Anh khuyên em hãy tiết kiệm tiền đi, mua thêm mấy bộ quần áo, tiền khó kiếm lắm, em làm việc trong bệnh viện bao nhiêu ngày mới kiếm được 5000 đồng chứ?”
Sắc mặt Hạ Trừng xanh mét đứng lên, nói với bà ta:
“Tôi trở về suy xét cân nhắc, bà chờ tin của tôi đi.”
Bà ta đại khái biết con vịt đã nấu chín của bay đi, không khách khí nói:
“Coi chừng con quỷ kia sẽ quấn lấy cô một đời một kiếp đó, cô cũng không muốn tai họa không ngừng, họa cập người nhà chứ?”
Hạ Trừng thở dài:
“Bà ơi, mua bán không thành nhân nghĩa còn, đừng nói ác ngôn.”
Cô dừng một chút:
“Không nói thì bà không biết, thật ra tôi nhìn thấy con quỷ kia, hiện tại hắn đang ngồi bên cạnh bà, còn cười với bà nữa đó.”
Bà ta phút chốc nhảy dựng lên, chỉ kém không lật bàn, bà ta chỉ vào Hạ Trừng mắng:
“Cô nói hưu nói vượn cái gì vậy, đầu óc cô bị gì phải không?”
Hạ Trừng không lên tiếng.
Chuyện trên thế giới đúng là hoang đường như vậy, rõ ràng cô rất thanh tỉnh, lại để cho một kẻ giả thần giả quỷ trách cô không bình thường, có lẽ đầu óc cô đúng là đã hư rồi, mới tin tưởng mấy chuyện quái lực loạn thần này.
Bởi vì không muốn thấy vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Tô Hằng già nữa, tạm thời Hạ Trừng ném chuyện tìm đạo sĩ sang một bên.
Cô còn có rất nhiều công việc quan trọng phải làm, không thể lãng phí thời gian quý giá của mình một cách vô ích.
Nếu Tô Hằng già thật sự muốn xem, thì cứ để cho hắn xem, cô nhắm mắt lại là được.
Bình luận