Lúc đàn ông đã bị t*ng trùng lên não, có lời ngon ngọt nào mà không nói được?
Không chỉ có phụ nữ có thể làm đầu lâu màu hồng (), đàn ông giống Lục Trí Viễn vốn là hormone di động (*), những cô gái bình thường khó mà từ chối sự dụ dỗ của anh ta.
(*) Đầu lâu màu hồng: chỉ những người phụ nữ vô cùng xinh đẹp nhưng lại đại diện cho tội ác.
(**) Hormone di động: chỉ những người đàn ông trưởng thành quyến rũ, dễ dàng hấp dẫn phụ nữ.
Hạ Trừng có thể nhịn đau mà lựa chọn như thế, Tô Hằng trẻ rất khâm phục cô.
Một đời người, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, cô hẳn phải sống cho mình chứ không phải cho người khác.
Phải từ bỏ đoạn tình cảm mất rất nhiều thời gian mới có thể thành này, quả thật không đáng.
Tình yêu là chuyện dệt hoa trên gấm, những cay đắng trong tình yêu kia chỉ làm sự hy sinh đẹp thêm.
Thường con người ta phải trả giá rất nhiều mới có thể thắng được tình yêu, nhưng cho dù thắng thì cũng là thắng một cách thê thảm.Thắng một cách thê thảm như vậy thì có khác gì thua đâu.
Tô Hằng trẻ không phải không cảm thấy may mắn vì quan hệ của bản thân và gia đình rất đơn giản, huống chi trái tim mẹ anh đã bị buộc chặt trên người Hạ Trừng từ lâu.
Tương lai, nếu anh và cô gái khác qua lại, người đầu tiên không bỏ qua cho anh chắc chắn là mẹ anh, phu nhân Giang Bích Lan.
“Nếu không muốn khóc, vậy chúng ta uống rượu đi.” Tô Hằng trẻ nâng ly lên, cụng vào ly Martini của cô một cái.
“Ừm, không say không về.”
Hạ Trừng mới uống ba ly rượu mà lỗ tai đã đỏ lên, ngã người trên ghế sô pha.
Cô biết mình vẫn rất tỉnh táo, chỉ là có hơi buồn ngủ.
Tô Hằng trẻ nhìn đồng hồ đeo tay một cái, từ lúc vào quán đến bây giờ vẫn chưa được nửa tiếng.
Anh biết cô là người mạnh mẽ, nhưng chuyện đó chả liên quan gì đến chuyện cô có hay không có tửu lượng, tửu lượng mạnh hay không mạnh.
Cô say, say đến rối tinh rối mù.
Lúc say rượu, có người sẽ nổi điên, có người sẽ nôn mửa, không thì nói nhảm linh tinh, Hạ Trừng lại thuộc loại khá là văn hóa, cô chỉ ngủ.
Hạ Trừng nhắm mắt ngủ say, anh đi đến bên cạnh cô, vỗ nhẹ vào cánh tay cô: “Hạ Trừng, dậy đi, anh đưa em về nhà.”
Mí mắt cô chỉ mở ra một khe nhỏ hẹp, lẩm bẩm: “Tô Hằng, anh đã từng nói anh sẽ mãi mãi yêu em.”
Tô Hằng trẻ sửng sờ một lúc lâu, anh chưa từng nói câu này, nhưng đây không phải là vấn đề gì lớn, cô uống say cho nên nói linh tinh thôi.
Anh nói khẽ: “Được, anh sẽ mãi mãi yêu em.”
Vừa nói xong câu này, mặt anh không tự chủ đỏ lên, nhưng anh vẫn không quên đưa tay đỡ Hạ Trừng.
Cô lại đột nhiên trượt xuống, Tô Hằng trẻ tranh thủ đỡ lấy thân thể cô.
Đầu Hạ Trừng vừa vặn tựa vào ngực anh.
Tô Hằng trẻ cảm thấy đêm nay anh có làm Liễu Hạ Huệ hay không thì phải xem biểu hiện đêm nay.
Nhưng lúc này, Hạ Trừng đột nhiên đau khổ nói: “Không, sẽ không. Anh đã yêu người khác rồi, anh không quan tâm em, giống như Trí Viễn và Kiến Minh vậy, sao anh ta lại nhẫn tâm bỏ lại em mà đi chứ?”
Tô Hằng trẻ không hiểu mấy lời kia, anh nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Em con sâu rượu này, anh yêu người nào chứ? Anh nào có không cần em, em mở to mắt nhìn xem, không phải anh đang ở đây sao?”
Hạ Trừng không để ý đến anh, đối với cô mà nói, không muốn ngủ thì thôi, chỉ cần muốn ngủ, không có chỗ nào cô không ngủ được.
Tô Hằng trẻ đợi rất lâu cũng không thấy cô trả lời.
Anh không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cho nên anh cẩn thận đỡ cô đến chỗ ngồi bên cạnh, sau đó cởi áo khoác đắp lên người cô.
Sau khi làm xong những chuyện đó, anh nới lỏng cà vạt, uống sạch ly nước của mình, vẫn không đủ, hiện tại anh rất cần một ly nước đá thật lớn.
Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, hiện tại anh mới có tinh thần nghĩ đến những lời cô vừa nói.
Thật ra anh không thể hiểu hết ý trong lời nói của cô.
Nhưng khi cô gọi tên anh, nói anh không cần cô nữa, giọng điệu vô cùng chua xót, cứ như anh đã thật sự làm ra chuyện có lỗi với cô.
Tô Hằng trẻ vô cùng bất đắc dĩ, sao anh có thể không tiếc mà không cần cô chứ, sợ là cô không cần anh thì đúng hơn.
Nhưng anh nghĩ lại, có lẽ không phải Hạ Trừng không có cảm giác với anh. Hẳn là cô biết rõ tấm lòng anh dành cho cô, chỉ là luôn không muốn nói ra miệng.
Tô Hằng trẻ cúi đầu cười khẽ.
Hạ Trừng tỉnh lại đã là chuyện của hơn hai tiếng sau.
Trong thời gian chờ đợi, Tô Hằng trẻ vẫn không quên gọi điện thoại báo bình an cho ba mẹ nuôi. Bọn họ chỉ bảo anh trông chừng Hạ Trừng cho tốt, cũng không hỏi thêm chuyện gì.
“Ôi, em đã ngủ bao lâu rồi?” Hạ Trừng xoa mặt, sau khi tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy gân cốt vô cùng đau nhức.
Cũng phải, cô sắp ba mươi tuổi rồi, cơ thể không còn bằng lúc trẻ. Cô chỉ ngủ trong tư thế không ngay ngắn một lúc là xương cốt như muốn rã rời.
“Không lâu lắm, hơn hai tiếng mà thôi.”
Hạ Trừng giật mình thốt lên: “Trời ạ, mấy giờ rồi?”
Tô Hằng trẻ trêu cô: “Vẫn chưa qua mười hai giờ, đừng lo lắng, em vẫn chưa bị biến về cô bé Lọ Lem.”
Lời nói đùa này quét sạch cơn buồn ngủ của Hạ Trừng, nói về ác miệng, cô mà đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.
“Em biến thành cô bé Lọ Lem thì cũng có sao đâu, em không sợ. Ngược lại là anh đó, em sợ anh sẽ biến thành một con thằn lằn.”
Tô Hằng trẻ cười to: “Chẳng phải em nói anh là hoàng tử sao, sao giờ lại biến thành thằn lằn rồi?”
“Anh mới không phải hoàng tử, có hoàng tử nào khổ như anh không, bị cô bé Lọ Lem bỏ rơi hai tiếng đồng hồ. Anh tỉnh táo một chút có được không, anh chẳng qua chỉ là thị vệ của em thôi.”
“Được được được, coi như em đúng, anh chính là thị vệ chuyên hầu hạ em.” Tô Hằng trẻ nói: “Đại tiểu thư, xin hỏi bây giờ anh có thể đưa em về nhà chưa?”
Khóe mắt Hạ Trừng cong lên, cười xấu xa: “Nói không chừng xe của chúng ta đã biến thành hai quả bí đỏ lớn, hai chúng ta chỉ có thể đi bộ về.”
Tô Hằng trẻ im lặng nhìn cô.
Anh cảm thấy không hiểu vì sao lúc cô xử sự tùy ý, anh không chán ghét chút nào, ngược lại còn cảm thấy như thế rất đáng yêu.
Nhưng có lẽ nguyên nhân lớn nhất là mỗi cái giơ tay nhấc chân của Hạ Trừng, không một cái nào không hấp dẫn anh.
Có lẽ là bị vẻ mặt hớn hở của cô làm cho mê mẩn, Tô Hằng trẻ lấy hết dũng khí nói: “Em và Lục Trí Viễn chia tay nên trong lòng cảm thấy khổ sở là chuyện rất bình thường. Nhưng cái cũ không đi thì cái mới không tới, không chừng người kế tiếp sẽ tốt hơn.”
Bình luận