Địa phương bị mưa lớn quét qua, mặc dù khắp nơi đều có vũng nước nhưng thứ thiếu thốn nhất lại chính là nguồn nước sạch.
Đừng nói là tắm, ngay cả việc rửa sạch hai tay, Hạ Trừng cũng chỉ có thể dùng nước chứa đầy bùn cát ở trong lu.
Không biết nó chứa nước mưa hay nước suối từ đâu mà lúc đầu vô cùng vẩn đục, phải lắng đọng hơn nửa ngày mới có thể múc lên tẩy rửa đồ vật.
Hạ Trừng không cảm thấy khổ, phần lớn thời gian cô đều ở trong lều xử lý vết thương cho những người bị thương.
Cực khổ nhất chính là mấy anh em trở về từ trên núi, cả người bọn họ dính đầy bùn đất. Bọn họ mới thật sự cần nước để lau sạch cơ thể.
Sau nhiều ngày, bùn đất lắng đọng và những đồ vật hư hỏng bắt đầu bốc mùi hôi thối.
Sau thiên tai, vì điều kiện vệ sinh không tốt và tài nguyên chữa bệnh không đủ, nên điều đáng lo nhất chính là bệnh truyền nhiễm sẽ bộc phát với quy mô lớn.
Nhưng số lượng bình nước được vận chuyển lên còn không đủ để uống, căn bản không thể dùng cho chuyện khác.
Giữa trưa một ngày, lúc Hạ Trừng và mọi người đang tập trung lại một chỗ ngồi ăn lương khô và uống nước, từ xa truyền đến tiếng người ồn ào và tiếng bánh xe ầm ầm chuyển động.Hạ Trừng và những người khác chạy đến xem thì thấy có một đội xe đang chậm rãi chạy vào thao trường. Ngoại trừ chiếc xe dẫn đội và mấy chiếc việt dã chạy sau cùng ra thì còn lại đều là xe chở nước cỡ nhỏ.
Tất cả mọi người ra sức vỗ tay reo hò như bầy ong vỡ tổ.
“Nước đến rồi!”
“Cuối cùng cũng có nước rồi!”
Từ trên chiếc xe thứ hai, một người cô có nghĩ cũng không ra bước xuống.
Sau khi xuống xe, Tô Hằng trẻ nhìn bốn phía một lúc, vừa nhìn thấy Hạ Trừng, anh vội vàng chạy đến chỗ cô.
Hạ Trừng thừa nhận mình rất không có khí phách, cho nên khi vừa nhìn thấy anh, lần đầu tiên cô không nhịn được bật khóc.
Sự đau thương và áp lực trong mấy ngày qua lập tức biến thành nước mắt chua xót, không cách nào kiềm chế, không cách nào ngừng chảy ra từ mắt cô.
Tô Hằng trẻ đến bên cạnh cô, khẽ thở dài: “Em đã bao lớn rồi, sao lại giống con nít vậy, nói khóc là khóc ngay?”
Hạ Trừng không khống chế được mình. Nghe được giọng nói của anh, nước mắt của cô càng rơi nhiều hơn, cũng nhanh hơn.
Tô Hằng trẻ không thèm quan tâm xung quanh nhiều người thế nào, anh ôm lấy cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, nói: “Xin lỗi, để em đợi anh lâu như vậy.”
Hạ Trừng không nói lời nào, hiện tại trăm ngàn lời nói cũng không thể diễn tả được sự cảm động trong lòng cô.
Không phải bọn họ không có những lúc gần gũi nhau, nhưng đây là lần đầu tiên Tô Hằng cảm thấy mình đã chạm đến trái tim Hạ Trừng.
Thật ra đội xe phải đến vào hai ngày trước, nhưng đường xá quá tệ, bọn họ phải đợi máy xúc đất đào đường tạm ra rộng hơn. Có mấy lần, bọn họ còn phải thay cả bánh xe chở nước ngoài ý muốn bị sa vào bùn lầy, mới có thể thuận lợi chuyển nước và vật tư đến.
Lúc Tô Hằng trẻ đang muốn an ủi cô, lãnh đạo quân đội đã đi đến. Anh đành phải buông cô ra trước, đi đến chỗ khác thảo luận vấn đề gấp rút trước mắt với bọn họ.
Hạ Trừng nhìn bóng dáng Tô Hằng trẻ rời đi, yên lặng lau khô nước mắt trên mặt mình.
Thật ra cô không phải kiểu người yếu đuối như vậy, nhưng những lúc cô cần nhất, anh sẽ xuất hiện bên cạnh cô đúng lúc.
Nhiều lần như vậy, cô cũng bắt đầu quen với việc để lộ mặt vô dụng nhất của mình trước mắt anh.
May là Tô Hằng trẻ có phẩm chất đạo đức rất tốt, không dễ nổi nóng, không thừa cơ chế giễu cô. Lúc nào anh cũng yên lặng theo bên cạnh cô, chờ nỗi buồn của cô trôi đi.
Nghĩ đến đây, Hạ Trừng bỗng nhiên ngưng khóc, mỉm cười.
Hình như tinh thần cô có hơi bất thường, nhưng trong lòng cô thật sự rất vui vẻ, bởi vì cô không ngờ Tô Hằng trẻ lại đặc biệt đến đây.
Nếu như không phải anh, ai cũng không thể có đường dây để điều động nhiều xe chở nước như vậy. Huống chi đường rất khó đi, xe tải bình thường chắc chắn phải mất sức chín trâu hai hổ mới có thể lái đến đây.
Cũng vì chuyện này mà cả một buổi chiều, trong lúc bận rộn làm việc, Hạ Trừng tỏ ra vô cùng nhiệt tình, ngay cả những cộng sự làm cùng cô cũng nhận ra.
Dư Huệ Triết, bác sĩ trị thương chính, cười hỏi: “Hạ Trừng, người vừa rồi là bạn trai cô à?”
Hạ Trừng dựa theo tình hình thực tế mà trả lời: “Không phải, anh ấy là anh trai của tôi.”
Mấy người bên cạnh không cho là đúng, cười ra tiếng.
Hạ Trừng biết mọi người hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Anh ấy thật sự là anh của tôi, ba tôi đã nhận anh ấy làm con nuôi.”
Y tá Tiểu Mạnh vỗ vai cô, thầm nghĩ bác sĩ Hạ của bệnh viện bọn họ làm việc rất chăm chỉ. Nhưng dường như cô đặc biệt thiếu mất một cọng gân trong chuyện tình cảm, khiến cho mọi người cảm thấy sốt ruột dùm EQ của cô.
“Hạ Trừng, cô không cần cố gắng giải thích, chúng tôi đều biết mà.”
Hạ Trừng có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, lỗ tai của cô lúc đỏ lúc trắng, quả thực không muốn mất mặt.
Lúc này, nhân vật nam chính trong truyền thuyết đột nhiên xuất hiện.
Vừa nhìn thấy Tô Hằng trẻ đi vào lều, mọi người lập tức cười vang.
Tiểu Mạnh dứt khoát đẩy Hạ Trừng ra ngoài: “Dù sao hiện tại cũng không có bệnh nhân, có chúng tôi ở đây canh giữ là đủ rồi, hai người ra ngoài trò chuyện chút đi, lát nữa quay lại cũng được.”
Hạ Trừng đành phải đi ra ngoài với Tô Hằng trẻ.
Bọn họ chậm rãi đi ra ngoài trường học, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Tô Hằng trẻ nói: “Mấy ngày nay em có khỏe không?”
Hạ Trừng gật đầu: “Em rất khỏe, nhưng còn rất nhiều người bị nhốt ở trong núi, em không có cách nào giúp bọn họ cả.”
“Đừng lo lắng, còn có các anh em đội cứu hộ mà, em chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.”
“Việc em có thể làm quá ít.”
“Không chỉ có mình em, ở đây có rất nhiều người cùng đồng tâm hiệp lực, chúng ta nhất định có thể cứu những người gặp nạn.”
Hạ Trừng im lặng một lúc, nhìn vào mắt anh: “Cám ơn anh, Tô Hằng, nếu anh không đến, em cũng không biết mình còn có thể chịu đựng bao lâu.”
Cô cúi đầu xuống, mười ngón tay đan vào nhau: “Anh không biết đâu, hôm trước các anh em vất vả lắm mới có thể đào được một người bị thương từ dưới đống đổ nát. Sau khi cấp tốc xử lý vết thương, người đó được đưa xuống dưới núi. Nhưng cuối cùng, vì hội chứng đè ép mà người đó vẫn chết đi bởi các cơ quan đều đã suy kiệt… Mỗi khi xảy ra tình huống như vậy, em cảm thấy khả năng của mình vô cùng thiếu xót.”
“Hạ Trừng, bác sĩ cũng là người, không phải thần, em đã cố gắng hết sức rồi.” Tô Hằng trẻ nắm chặt tay Hạ Trừng, cô cũng không đẩy anh ra.
“Cám ơn anh.”
Tô Hằng trẻ lấy ra một bịch khăn giấy, rút ra một tờ, anh nâng cái đầu đang cúi xuống của cô lên, giúp cô lau khô nước mắt: “Anh biết em nhiều năm như vậy, cũng chỉ thấy em khóc hai lần. Một lần trong đó là lúc ba nuôi bị ung thư gan phải nằm viện. Lúc đó anh đã lập tức nghĩ mình phải làm thế nào, mới có thể để em không còn khóc lóc thương tâm như vậy. Cho nên anh vẫn luôn rất cố gắng.”
Hạ Trừng không trả lời, cô không thể ngừng khóc được.
Bình luận