Hạ Trừng thở dài: “Nhưng em nói ra không phải vì muốn anh cảm thấy bất bình cho em, hay là muốn anh an ủi em. Em chỉ muốn tìm một người không nghĩ là em bị bệnh tâm thần, sau đó nói hết toàn bộ những bí mật em giấu trong lòng. Anh sẵn lòng làm hốc cây của em chứ?”
Tô Hằng trẻ nói: “Anh sẵn lòng.”
Trên ghế sa lon bên cạnh, ban đầu, Tô Hằng già dùng ánh mắt ăn thịt người trừng Tô Hằng trẻ. Sau đó hắn mất hết tinh thần gục xuống, hai tay ôm lấy đầu.
Hắn biết rõ Tô Hằng trẻ định làm chuyện gì, trên đời này, người hiểu thằng nhóc kia nhất chắc chắn là hắn, không còn người nào khác.
Tô Hằng trẻ muốn khiến Hạ Trừng nhớ lại đoạn ký ức mà ngay cả hắn cũng không dám nhắc đến kia.
Đúng, hôn nhân của bọn họ có rất nhiều vấn đề, nhưng hắn đều có thể nói rằng những chuyện đó là do người khác tạo ra. Duy chỉ có đoạn ký ức này, hắn khó mà chối bỏ tội lỗi. Cũng bởi vì lòng ích kỷ của hắn, Hạ Trừng mới bị giày vò đến không ra người.
Khi xưa, sau mỗi lần tổn thương qua đi, cô quen dùng thái độ trốn tránh để giảm bớt sự đau đớn từ vết thương của mình.
Tính toán của Tô Hằng trẻ chính là muốn Hạ Trừng nhớ lại chuyện xấu của hắn.
Đương nhiên hắn cũng hi vọng Hạ Trừng quên hắn, có được hạnh phúc, nhưng không phải dùng cách thức đáng ghét này của anh.
Tô Hằng già không dám nghe cô kể về đoạn ký ức kia, nhưng hắn lại không thể nào né tránh.
– ——Hồi ức——-
Hạ Trừng hít sâu một hơi, chậm rãi kể lại quá trình cô dẫn hai đứa con rời khỏi nhà họ Tô.
Việc khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là Phó Mạn, lúc ấy không có tình cảm tốt với cô, lại giang rộng hai tay đón mẹ con bọn họ trở về.
Thật ra cũng không có quy luật nào, có thể nói rõ mối quan hệ giữa người với người là tốt hay xấu. Cho nên người Trung Quốc mới luôn dùng hai chữ “Duyên phận”.
Tình thân giữa Hạ Trừng và Phó Mạn được nuôi dưỡng từng chút một, kể từ sau khi cô và chồng ở riêng.
Nhưng nghĩ kỹ một chút, cô cảm thấy thật mỉa mai làm sao. Người cô yêu thấu xương lại phản bội cô, nhưng người mẹ kế cô căm ghét mấy chục năm lại vươn tay giúp đỡ lúc cô cần nhất.
Hạ Trừng cho rằng chuyện đến đây là kết thúc, nhà họ Tô và cô không còn quan hệ gì nữa.
Chồng cô đã không yêu cô, cô chỉ có thể càng yêu lấy bản thân mình và hai con.
Trong quá trình làm thủ tục ly hôn, Từ Ninh đưa ra không ít đề nghị có ích. Mặc dù cô ấy không thi đậu luật sư, nhưng vì đã trợ giúp phụ nữ yếu đuối trong thời gian dài, nên cô ấy có rất nhiều kinh nghiệm thực chiến quý giá.
Khi đó cô ấy đã lựa chọn cách thức trực tiếp mà hữu hiệu nhất, chính là ngăn cách Hạ Trừng và Tô Hằng hoàn toàn.
Một người vợ chịu tha lỗi cho người chồng lầm đường lạc lối là vì hai nguyên nhân. Thứ nhất, không gì khác chính là kinh tế. Thứ hai chính là bọn họ không thể bỏ được tình cảm nhiều năm.
Từ Ninh sợ Hạ Trừng sẽ mềm lòng, nhưng cô ấy đã lo xa rồi. Lúc biết Tô Hằng và Viên Lỵ chung sống với nhau, lòng của Hạ Trừng cũng đã chết theo.
Cô vốn có được trọn vẹn tình yêu của hắn, nhưng giờ để có được một chút tình yêu, ngay cả sự tôn nghiêm cô cũng phải bỏ đi để tranh giành. Xin lỗi, cô không thèm loại yêu đương này.
Nếu như không thể trọn vẹn, đó không phải là yêu, chẳng qua là hắn đang bố thí sự thương hại cho cô.
Cô không muốn sống cuộc sống đáng buồn như vậy.
Tô Hằng không cách nào liên lạc trực tiếp với Hạ Trừng, hắn gọi vào điện thoại của cô cũng sẽ bị chuyển đến chỗ luật sư.
Dù hắn muốn gặp con, cũng phải có luật sư của hai bên cùng đi thì hắn mới có thể thấy mặt.
Từ đầu đến cuối, Hạ Trừng chưa hề xuất hiện.
Tình trạng này kéo dài hơn hai tháng, bọn họ không cách nào thống nhất nội dung trong đơn ly hôn. Nhưng luật sư bên nhà họ Tô thuê lúc nào cũng ra vẻ muốn hòa giải.
Thậm chí Tô Hằng còn nhờ luật sư truyền đạt ý muốn quay lại với nhau.
Hạ Trừng không cần suy nghĩ, lập tức từ chối yêu cầu của hắn.
Cho đến một ngày, Hạ Trừng để bảo mẫu và chị Lưu lái xe đưa con đến chỗ hẹn, cho người nhà họ Tô gặp như thường lệ.
Đó là một quán cà phê có phòng riêng cho khách, nhưng bọn họ đợi rất lâu cũng không thấy người nào tới.
Gọi điện thoại thì bọn họ cứ nói trên đường bị kẹt xe, phiền mọi người chờ thêm chút nữa.
Hạ Trừng không dám đi xa, bọn họ luôn ngồi trên xe, xe thì đậu cạnh quán cà phê.
Ngay lúc này, đột nhiên xảy ra chuyện. Bảo mẫu chỉ dẫn đứa bé đi phòng thay tả mấy phút đã vội vàng chạy về, nói: “Bảo bảo bị người nhà họ Tô cướp đi rồi!”
Bọn họ đã lên kế hoạch từ trước, lúc chạy đi cũng là từ cửa sau.
Đột nhiên nghe được tin này, Hạ Trừng hoảng sợ đến mức vừa mở của xe đã bất cẩn ngã xuống đất.
Nếu không phải có chị Lưu và bảo mẫu đỡ cô, cô gần như không thể đứng lên.
Hạ Trừng không ngờ Tô Hằng lại công khai mang con đi như vậy.
Cũng đúng, lúc trước cô đã đối xử với hắn thế nào, hắn sẽ trả lại cô như thế, không phải rất công bằng sao?
Bắt đầu từ hôm đó, đổi thành Hạ Trừng phải tuân theo thời gian và địa điểm bọn họ sắp xếp để đến gặp con.
Nhưng chỉ gặp được hai ba lần, bên Tô gia bắt đầu dùng nhiều lý do từ chối cho Hạ Trừng gặp con.
Từ Ninh trơ mắt nhìn bạn thân của mình bị ức hiếp đến không ra người.
Cô ấy đau khổ khuyên nhủ: “Hạ Trừng, cậu đừng nản lòng, hay là trước cứ tạm thời giao con cho bọn họ. Đợi ly hôn xong, cậu có thể dùng quyền thăm nom để yêu cầu bọn họ cho gặp con.”
Hạ Trừng ôm mặt, sao cô có thể không biết pháp luật không bảo vệ quyền gặp con cho người chưa ly hôn. Nhưng chuyện ly hôn của cô và Tô Hằng còn kéo dài đến bao giờ chứ.
Vào một buổi chiều, chị Trương lén lút liên lạc với cô: “Thiếu phu nhân, bảo bảo bị bệnh, nó khóc đòi gặp cô. Tôi có dỗ dành thế nào cũng không thể khiến bé nín khóc.”
Hạ Trừng vội vàng lái xe đến đó cùng bảo mẫu ngay lập tức.
Lúc này, trong nhà họ Tô chỉ có mình chị Trương, cô ấy đưa con cho Hạ Trừng ôm.
Nhưng Hạ Trừng và con ở chung với nhau không bao lâu thì Giang Bích Lan trở về, bà ta lại đoạt lấy đứa bé từ tay Hạ Trừng.
“Hai vợ chồng các người muốn cãi nhau thế nào, người làm trưởng bối như tôi cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng trẻ con vô tội, bị bệnh mà không phải ba không có bên cạnh thì là mẹ không có bên cạnh. Cô và A Hằng không thể suy nghĩ cho tương lai của con mình một chút sao?”
Sắc mặt Hạ Trừng trắng như tờ giấy, cô nắm chặt nắm đấm, không nói một câu.
Giang Bích Lan nhìn cô, hiếm khi chịu bỏ mặt mũi xuống, nói: “Về phía A Hằng, đánh tôi cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng xong. Viên Lỵ cùng lắm chỉ là một món đồ chơi không đủ tư cách thôi, cô cần gì phải chấp nhất với cô ta. Tôi đã bảo A Hằng sa thải cô ta, nếu như bọn họ còn qua lại, tôi nhất định sẽ không để cho cô ta sống tốt. Có lẽ cô có thể yên tâm mà về nhà rồi.”
Hạ Trừng im lặng một lúc, nói khẽ: “Con biết, mẹ vì con mà làm những việc này là không dễ dàng, nhưng con đã quyết định sẽ không trở về.”
Giang Bích Lan nói: “Được, đây là quyết định của cô, tôi cũng không miễn cưỡng. Nhưng đứa bé nhất định phải ở lại Tô gia, chỉ cần nó mang họ Tô thì chính là người Tô gia chúng tôi, tuyệt đối không thể cho cô mang đi.”
Đứa bé vừa nghe phải rời xa mẹ, nó không ngừng vùng vẫy uốn éo trên người bà nội, khóc lớn: “Mẹ, con muốn mẹ…” Bé vươn hai tay về phía Hạ Trừng.
Hạ Trừng muốn đi qua ôm lấy con mình nhưng lại bị người ta ngăn lại.
Tối đó, cô vừa khóc vừa trở về nhà.
Cách một ngày, cô đến canh giữ trước nhà họ Tô, chờ khi xe Tô Hằng ra khỏi nhà, cô mới đến nhấn chuông cửa.
Chị Trương lại nói với cô là tối hôm qua phu nhân đã mang bảo bảo đi ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về.
Bình luận