Anh chỉ hi vọng những ngày tháng tiếp theo, có thể đối tốt với cô mãi mãi, để cô có thể quên những kí ức đau khổ trước kia.
Từ Ninh cùng Trịnh Sĩ Hành nói chuyện xong với người lớn nhà họ Từ mới có thời gian đến tìm họ.
Một Từ Ninh bình thường cao ngạo lại vô cùng vui vẻ, sự vui sướng của cô muốn giấu cũng không giấu được: “Đúng là ngại quá, để hai cậu đi không công một chuyến.”
Hạ Trừng lẩm bẩm: “Tớ tốn cả ngày để chọn quần áo, trang điểm làm tóc, kết quả thì sao, anh hùng không có đất dụng võ.”
Từ Ninh cười ha ha: “Đúng là làm khó cho cậu rồi, bình thường bảo cậu cùng bọn tớ đi tiệm thẩm mỹ, giống như muốn lột da cậu vậy sống chết không chịu. Giờ thì tốt rồi, gặp báo ứng chưa hả, đau chết cậu đi!”
Hạ Trừng véo eo cô ấy: “Cái miệng này của cậu lợi hại quá rồi đấy, tớ mà không chỉnh cậu thì cậu còn không coi tớ ra gì.”
Hai cô gái trưởng thành, không để ý đến ánh mắt người khác, vui đùa thành đoàn.
Trịnh Sĩ Hành cùng Tô Hằng trẻ đứng bắt tay ở một bên.
“Hân hạnh, sớm nghe danh đã lâu.””Anh khách sáo quá, Giám đốc Tô, tôi cũng từng nghe Từ Ninh nhắc đến tên anh.”
Từ Ninh không đồng ý nói: “Hai người các anh cũng không bày ra bộ dáng khách sáo như thế, đều là người mình cả, sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt.”
Để cô nàng có thế nói ra những lời này quả thật không dễ dàng gì.
Hạ Trừng cùng Tô Hằng trẻ nhìn nhau cười.
Họ không đợi đến khi tiệc mừng thọ kết thúc liền cùng nhau ra ngoài ăn khuya.
Trịnh Sĩ Hành rất có khí chất thảo mãng, quen biết rộng rãi, dẫn họ đến một nhà hàng tôm hùng đông khách nườm nượp.
Hắn vừa đến, ông chủ liền lập tức xuất hiện cùng hắn tay bắt mặt mừng như nhừng người bạn lâu năm.
“Ai ya, hôm nay ngọn gió nào đưa Trịnh thiếu đến tiệm nhỏ bé của tôi thế này?” Ông chủ cười: “Thật vinh hạnh cho kẻ hèn đây.”
“Đừng nói nhảm nữa, anh có món bí mật nào mau mang hết lên đây.”
Trịnh Sĩ Hành quen đường quen nẻo dẫn họ vào một gian phòng, cười nói: “Đừng nhìn chỗ này tầm thường, có những món khiến mọi người không bao giờ nghĩ đến đấy.”
Từ Ninh xùy một tiếng: “Không phải chỉ là tôm hùm thôi sao, chả nhẽ tôm hùm ở đây có thể bay lên trời?”
Lát sau đồ ăn được đưa lên đầy bàn, tôm hùm đưa lên tới hai đĩa, một đĩa là tôm tiểu long có đầu tương đối lớn, một đĩa khác thì con nào cũng là Tôm Hùm lớn chính cống.
Ông chủ cười giới thiệu với họ:
“Tôm hùm sống được nhập khẩu từ Châu Úc về, các vị hãy nếm thử đi, xem xem giữa tôm bản xứ và loại này thứ nào ngon hơn.”
Sau đó, Từ Ninh và Hạ Trừng chỉ mãi nói chuyện phiếm với nhau, căn bản không chú ý tới, hai vị nam sĩ bên cạnh các cô động tác tay chưa ngừng lại phút nào.
Bọn họ giống như đang đấu đá với nhau, cùng đặt thịt tôm đã được lột sẵn vào trong đĩa ăn của các cô.
Cuối cùng tự bọn họ chơi đến hăng say, cầm lấy thịt tôm nhét thẳng vào miệng bạn gái mình.
Lúc Hạ Trừng phản ứng lại, miệng đã cay đến có phần sưng đỏ:
“Tô Hằng, tự cậu không ăn, đừng có đút mình mãi, mình sắp no chết rồi nè.”
Từ Ninh tức giận nói:
“Hai người họ ăn no căng, không có chuyện gì làm, lấy chúng ta ra làm trò cười.”
Trịnh Sĩ Hào cười làm lành:
“Bà cô ơi, anh đâu có dám chứ, không phải anh không nỡ để tự em động tay sao!”
Từ Ninh nhéo nhéo mặt anh ấy:
“Hôm nay anh uống lộn thuốc hả, sao ngoan vậy? Em thấy anh chỉ không muốn thua bạn trai nhà người ta thôi chứ gì?”
Hạ Trừng nói:
“Hai người ở riêng với nhau thì liếc mắt đưa tình thế nào mình cũng mặc kệ, bây giờ thì đừng có mà làm mù mắt chó của mình.”
Từ Ninh nói móc cô:
“Bên cạnh cậu cũng có một người kia kìa, hai người thích ân ái như thế nào, thì cứ việc thoải mái đi, mình không có cảm giác gì đâu, con người của mình á, rất là độ lượng.”
Tô Hằng trẻ lại còn làm đúng theo lời Từ Ninh nói làm, anh cầm khăn tay lên, chậm rãi lau miệng cho Hạ Trừng, nhưng anh cũng không mở miệng, chỉ thâm tình khẩn thiết nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Từ Ninh vỗ bàn:
“Có ý gì hả? Khiêu khích trắng trợn đúng không? Thổ hào, anh nhìn người ta kìa!”
Trịnh Sĩ Hào căng thẳng lấy cốc nước cho cô ấy:
“Uống chút nước cho bớt giận đi.”
Hạ Trừng lắc đầu cười khổ, lúc này, đầu ngón tay của Tô Hằng trẻ nhẹ nhàng chạm lên môi cô, cố ý vuốt nhẹ vài giây trên đó, cô nhìn lại anh, tim đập chậm nửa nhịp.
Cả buổi tối, bọn họ không chỉ ăn cơm, còn đi KTV ca hát, lúc sau, Từ Ninh một mình bá chiếm micro không chịu nhường, Hạ Trừng không địch lại đồng hồ sinh lý, đã mệt đến mức ngã người trên ghế sofa.
Tô Hằng trẻ ngồi cạnh bên, nhẹ nhàng kéo cô qua, dùng áo khoác của mình bọc cô lại:
“Cậu buồn ngủ rồi phải không?”
Hạ Trừng liếc anh một cái, không nói gì, chỉ đổi một tư thế thoải mái hơn, dựa vào lòng anh.
Anh thuận thế ôm lấy cô, tay hai người đan vào nhau, đặt trên bụng cô.
Qua một lúc lâu sau, bên trong phòng thuê chung vẫn có tiếng nhạc không ngừng vang lên, Hạ Trừng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Đợi đến lúc bọn họ đến về nhà, đồng hồ đã chạy đến gần 4 giờ sáng.
Tô Hằng trẻ đưa Hạ Trừng về nhà trước, nhưng bây giờ, cô lại không định để cho Tô Hằng trẻ về.
“Cậu ở lại, qua đêm trong nhà tôi đi.”
Hạ Trừng nói.
Tô Hằng trẻ còn tưởng rằng mình nghe lầm, ngơ ngác hỏi:
“Cậu nói thật chứ?”
Hạ Trừng cười:
“Đương nhiên là thật rồi, dù sao không phải chúng ta đã hẹn ngày mai cùng đi tản bộ sao? Cậu chạy tới chạy lui như vậy, bất tiện biết bao nhiêu.”
Tô Hằng trẻ chỉ cảm thấy giờ phút này trái tim mình sắp nổ tung, anh mặt không đổi sắc theo sát tại sau cô, vào trong nhà, nhưng Hạ Trừng lại đưa anh đến một gian phòng cho khách.
“Cậu ngủ ở đây đi.”
Hạ Trừng bật đèn trong phòng:
“Vừa lúc cậu có mang theo một bộ quần áo khác, sáng sớm ngày mai không sợ không có quần áo để thay.”
Tô Hằng trẻ mỉm cười, quả nhiên là do anh suy nghĩ quá nhiều.
Hạ Trừng nói tiếng chúc ngủ ngon với anh, mới trở về trong phòng mình tắm rửa, đi ngủ.
Cô ngủ rất ngon, cũng không chú ý đã có người lén lút mở cửa phòng của cô ra.
Anh đứng bên giường, vẫn không nhúc nhích, tầm mắt chặt chẽ khóa trên người cô.
Lúc bình minh, tia sáng thứ nhất phóng vào phòng, chiếu vào khuôn mặt đang say ngủ của cô, chiếu dến mức càng thêm rõ ràng, anh kìm lòng không đậu cúi người xuống, day nhẹ, chạm nhẹ lên bờ môi cô.
Hạ Trừng thấy hơi ngứa, cô trở mình theo bản năng.
Làm xong chuyện mình muốn, anh quay về phòng mình, ngồi trên ghế, trầm tư rất lâu.
Hai giờ sau, anh mới rời khỏi phòng lần nữa.
Lúc này vợ chồng Hạ Chấn Trì còn chưa dậy.
Anh gõ vang cửa phòng Hạ Trừng.
Cô dùng mười hai vạn phần cố gắng, khó khăn lắm mới mở mắt ra được.
Bình luận