Tô Hằng giải thích: “Em nói những lời này là không công bằng. Mấy năm đầu, em chỉ có mình anh, sao anh không phải cơ chứ? Chúng ta trả giá nhiều như nhau, em không thể nói lúc ấy anh không thích em. Nếu không thích em, sao anh phải lãng phí thời gian của mình chứ.”
Hắn luôn không kiên nhẫn khi cô lúc nào cũng muốn tính nợ cũ.
Nhưng đối với Hạ Trừng, đó không phải là nợ cũ, mà là món nợ ngốc nghếch chưa bao giờ biến mất.
Một người có uy tín không tốt. Tiền nợ cũ còn chưa trả, đã muốn mượn thêm của cô một số tiền lớn nữa. Đương nhiên cô sẽ tức giận, đành phải đòi hắn chút tiền lãi, hắn lại tính toán chi li tất cả những điều này.
Mặt mày Hạ Trừng lãnh đạm:“Cái gì mà không phải thì tôi không được, tình cảm chân thành cả đời đều là giả. Thật ra chuyện rất đơn giản, cũng chỉ là người bên cạnh anh lúc đó chỉ có tôi mà thôi.”
Tô Hằng không thể nào biện giải cho mình được nữa, đành phải đầu hàng nói: “Anh nói không lại em, em nói như thế nào thì là như thế đấy.”
Đã làm vợ chồng hai mươi mấy năm, tình cảm đã bị mài mòn tới gần như không còn. Ngay cả tin tưởng cơ bản giữa bọn họ cũng không còn sót chút gì. Nhưng tệ nhất là, cô còn phủ định quá khứ của bọn họ, mà hắn thì không đủ sức để giải thích.
Những ngày học lại, vĩnh viễn là những ngày chạy thi với thời gian.
Hạ Trừng lòng không ưu phiền tiếp tục làm học trò ngoan của thầy cô, ngẫu nhiên cũng sẽ biết chuyện của Tô Hằng trẻ tuổi và cô gái qua miệng người khác, hoặc bản thân mình quan sát, rồi vô ý biết được.
Những bức thư tình này tựa như bằng chứng nơi tòa án, bị mẹ của Tô Hằng mang tới trường học, tự mình giao cho Thẩm Chi.
Hạ Trừng thấy rất biết ơn khi lúc đó Thẩm Chi đã giữ lại tôn nghiêm cho cô, vẫn chưa nhắc gì đến chuyện thư tình của cô và Tô Hằng đã sớm bị công khai ra ngoài, nếu không lúc ấy chắc chắn cô không có thể nào thi được thành tích như vậy.
Giang Bích Lan tới trường học, không phải tới tìm hiểu tình huống của Tô Hằng, mà là tới để hưng sư vấn tội.
Bà ta cho rằng chủ nhiệm lớp Thẩm Chi xử lý chuyện này không công bằng.
Mẹ con không hổ là mẹ con, trước hết bà ta chỉ trích người khác có vấn đề, lại không nghĩ rằng con mình sắm vai gì trong trong câu chuyện này.
Giang Bích Lan nói: “Có rất nhiều cô gái chủ động viết thư tình cho Tô Hằng, đây là trường học quản lý không thoả đáng, không nên để con tôi chịu trách nhiệm này.”
Không có một học sinh nào săn sóc hiểu chuyện như Hạ Trừng, cô thay Thẩm Chi bưng trà cho Giang Bích Lan, sau đó làm như không có việc gì đến bên cạnh bàn công tác, sao chép giáo trình giảng dạy giúp cô ấy.
Thẩm Chi nói:“Chuyện này một cây làm chẳng nên non. Theo tôi được biết, cậu nhà cũng có viết thư lui tới với các bạn gái kia. Nói thế nào đi nữa, năm nay em ấy đã đủ mười tám tuổi, lấy lập trường của giáp viên, không thể can thiệp quyền lợi kết bạn riêng của em ấy.”
Giang Bích Lan căm giận nói: “ Cô nói như vậy là đang trốn tránh trách nhiệm. Tôi giao con tôi cho trường học, là tin tưởng các ngươi có thể dạy dỗ con tôi đàng hoàng, chứ không phải bỏ mặc cho con tôi đi nhầm đường mà không có hành động gì thiết thực.”
Thẩm Chi nhìn bà ta:“Xin hỏi cô hi vọng tôi xử lý như thế nào?”
Giang Bích Lan dõng dạc nói: “Tôi hi vọng cô hãy ngăn cách con bé kia, tốt nhất bắt cô ta rời khỏi trường học, đừng đến quấy rầy con tôi nữa.”
“Thật xin lỗi, bà Tô, tôi không thể làm như vậy. Những cô bé đó không phải chỉ có một, nói cách khác, con của bà cần gánh chịu đa phần trách nhiệm. Hơn nữa, các em ấy là học sinh của tôi, tôi là một chủ nhiệm, tôi có trách nhiệm bảo vệ các em ấy.”
Bên tai Hạ Trừng, đột nhiên có tiếng bất bình mà hồn ma phát ra:“Anh vẫn luôn cảm thấy Thẩm Chi nhằm vào anh, hôm nay nhìn lại, đúng là không sai.”
Hạ Trừng không cho là đúng, nhưng giờ phút này cô không thể mở miệng.
Tô Hằng còn nói: “Anh không phải người mà cô gái đưa lên tôi cũng nhận, Thẩm Chi nên xem thư mà anh trả lời cho họ. Những điều mà anh viết, không có liên quan gì tới thư tình mà cô ấy nói hết.”
Tô Hằng không phải đang nói xạo, hắn hiểu rất rõ, nếu hắn thật sự động lòng với một cô gái nào đó, hắn không thể nào chỉ viết thư cho cô gái ấy, đó không phải cách làm việc của hắn.
Hạ Trừng lạnh lùng cười, dù chân tướng như thế nào, cô cũng không muốn biết.
Giang Bích Lan giận không kềm được, nhưng bà ta là một người có giáo dưỡng đúng mức.
Bà ta mặt không đổi sắc đứng lên:“ Tôi nghĩ rằng cô Thẩm Lão không thể xử lý tốt chuyện này, tôi nên nói chuyện với ban lãnh đạo của trường học thì có vẻ thỏa đáng hơn.”
Thẩm Chi cũng giận, nhưng cô ấy rất có phong độ làm ra một tư thế “mời”.
Sau đó, Giang Bích Lan đi thẳng sang chỗ giáo viên chủ nhiệm.
Kết quả không khiến người khác ngoài ý muốn, cô gái thường xuyên viết thư qua lại cho Tô Hằng nhất, bị mời cha mẹ lên mang về nhà nhằm giết gà dọa khỉ.
Hóa ra cùng một chuyện, không phải Hạ Trừng, cũng sẽ có người khác.
Cô bé đang thương kia làm con dê thế tội, Tô Hằng và cô ấy thậm chí chưa kịp bắt đầu, tình cảm lưu luyến của hai người đã không bệnh mà mất.
Thẩm Chi không có cách nào giúp đỡ cô học sinh này, bởi vì cô ấy bị người nhà đưa về chỗ ông bà, ngoài tầm tay với của Thẩm Chi.
Vài ngày sau khi chuyện xảy ra, Hạ Trừng mới nhân cơ hội chém cho hồn ma bên cạnh cô một dao: “Tôi còn nghĩ mình chạy ra khỏi ý trời, ít nhất có thể giúp anh tạo ít nghiệt một chút, nhưng mà không nghĩ tới, vừa quay đầu đã hại người khác rồi.”
Tô Hằng giận quá hóa cười:“ Em có từng nghe câu nói của Địa Tàng Vương Bồ Tát chưa. Anh không vào địa ngục thì ai không vào địa ngục, em quăng nồi cho người khác, có phải cũng có phần không phúc hậu không?”
Hạ Trừng giận tái mặt:“Tôi không hại ai cả, người nên gánh vác trách nhiệm không phải tôi.”
Tô Hằng ngẩn ra:“ Em cũng không nên giận chó đánh mèo lên người anh, làm sao anh biết cậu ta sẽ liên lụy đến người vô tội chứ.”
Hạ Trừng cười hỏi: “ Chẳng lẽ ý của anh là tôi không vô tội? Chẳng lẽ tôi thì xứng đáng bị anh đùa giỡn được xoay quanh?”
Tô Hằng không trả lời mấy vấn đề này, chỉ nhàn nhạt nói: “ Hi vọng sau lần này cậu ta sẽ ngoan ngoãn hơn, chuyên tâm học tập, đừng trêu chọc cô gái khác nữa.”
Mặt Hạ Trừng không chút thay đổi nói: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”
Bình luận