Hạ Trừng bắt đầu học nấu ăn, để có thể tiết kiệm thêm tiền chi tiêu của cả hai.
Căn phòng bếp được xây ngoài ban công nhỏ, chỉ có một bếp và bình gas, không gian vô cùng chật hẹp chỉ vừa cho một người, nấu cơm ở đây dù cho là mùa hè hay mùa đông cũng khiến cả người cô ướt đẫm mồ hôi.
Sau khi tan học, Hạ Trừng luôn vội vội vàng vàng đi chợ mua túi lớn túi nhỏ toàn là thức ăn.
Lúc Tô Hằng bận đọc sách, cô thường ở trong thế giới nhỏ bé kia chơi đùa một mình.
Một thiên kim tiểu thư như cô, vốn trước đây không có cơ hội để xuống bếp, nhưng nay vì Tô Hằng chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi cô đã có thể nấu ra được một bàn đầy thức ăn.
Không thể phủ nhận cô rất có thiên phú của một người phụ nữ gia đình, ít nhất thành quả học nấu ăn của cô so với kết quả thi học kỳ thảm hại kia thì tốt hơn nhiều.
Nhưng dù có cực khổ như vậy, cô vẫn rất vui vẻ chịu đựng. Có thể chăm sóc tốt cho Tô Hằng là việc mà cô cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Bởi vì tiền bạc không dư dả, ngày nghỉ bọn cô cũng không đi đâu, không thể giống như những cặp đôi tình nhân khác dắt tay nhau đi du lịch khắp nơi, tại mỗi nơi khác nhau cùng lưu lại những hồi ức chung đẹp đẽ.
Có điều, bọn cô cũng có rất nhiều việc có thể làm để giết thời gian.
Tô Hằng thích đá bóng, hắn tham gia vào một câu lạc bộ đá bóng của trường, mỗi chủ nhật đều cùng mọi người tập đá bóng trên sân vận động, Hạ Trừng luôn ngồi trên khán đài cao ngắm nhìn hắn từ xa.
Trong trận thi đấu, cô vì cổ vũ hắn mà luôn cao giọng gào thét, giọng nói đặc biệt vang dội.
Mấy nam sinh khác nghe được cảm thấy ngưỡng mộ Tô Hằng vô cùng.
Cô gái xinh đẹp như vậy lại bằng lòng cả ngày ở bên cạnh bạn trai không đi đâu cả.
Những năm tháng đó, nơi nào có Tô Hằng, sau lưng hắn chắn chắn có bóng dáng của Hạ Trừng.
Mọi người đều cười nói, trước giờ chưa từng thấy cô bạn gái nào có tính cách “phiền phức” như Hạ Trừng. Nhưng trong lòng họ thực ra cũng ao ước có một cô bạn gái như vậy, không chê bóng đá vô vị có thể ngày ngày bên cạnh mình.
Hạ Trừng từ chối tham gia hết những buổi gặp mặt của lớp cùng với tất cả những hoạt động không cần thiết, thế giới của cô chỉ bao quanh duy nhất Tô Hằng.
Các đàn anh, đàn chị trong trường hay thậm chí cả bạn học mỗi khi nhắc đến cô chỉ biết nói: “Nghe nói bạn trai của Hạ Trừng là một sinh viên xuất sắc của đại học nào đó, cô ta ấy à, không cùng một loại người với chúng ta.” Ngữ khí có phần xem thường.
Ngoài trừ lên lớp và tham gia thi kiểm tra, hầu như Hạ Trừng rất ít xuất hiện ở trường, muốn gặp mặt cô, e rằng ở trong sân trường trường khác tỉ lệ gặp được còn cao hơn.
Trước khi nghỉ hè, cuối cùng ba của Tô Hằng cũng gọi điện thoại đến: “A Hằng, đừng cãi nhau với mẹ con nữa, bà ấy làm vậy cũng vì muốn tốt cho con thôi, nghe lời ba mau xin lỗi mẹ con đàng hoàng đi, bà ấy yêu thương con nhất, nhất định sẽ tha thứ thôi.”
Ba Tô là chủ của một xưởng gia công nhỏ, số công nhân dưới trướng chỉ khoảng hai mươi người, mặc dù sự nghiệp không có nhiều thành công nhưng con người ông rất khiêm tốn nhã nhặn, ông dễ nói chuyện hơn vợ mình nhiều, làm người cũng rất chính trực.
Tô Hằng nhận cuộc điện thoại này khi đang trong căn phòng mà Hạ Trừng thuê, bây giờ tất cả mọi người muốn tìm hắn đều tự biết phải gọi điện thoại đến nơi này mà tìm.
“Con biết rồi, Ba.”
“Bà ấy vì chuyện của con mà đã khóc mấy lần rồi, đừng làm mẹ con thêm đau lòng nữa, dù sao bà ấy cũng chỉ mong con có thể chuyên tâm học hành.” Ba Tô thở dài, “Con kiên trì muốn cùng cô bé kia ở bên nhau, hiện tại mẹ con cũng không phản đối nữa rồi chỉ là bản thân không còn mặt mũi nào mà nói cho con biết thôi.”
Hai ba con họ nói chuyện không bao lâu thì cúp máy.
Nhưng qua một lúc lâu, Tô Hằng vẫn ngồi trầm tư trên ghế sofa.
Hạ Trừng nấu cơm xong, lau sạch tay ngồi xuống bên cạnh hắn: “Có phải ba mẹ anh vẫn không tha thứ cho chúng ta không?”
Tô Hằng ngẩng đầu nhìn cô một cái, sắc mặt cứng lại, nhưng không lên tiếng.
“Anh mau xin lỗi mẹ anh đi, dì ấy rất yêu anh, cũng chỉ là bỗng khó mà chấp nhận được thôi.”
Tô Hằng vuốt nhẹ thái dương của Hạ Trừng. Bởi vì bận rộn nấu cơm mà dáng vẻ cô chật vật, tóc buộc đuôi ngựa có mấy sợi rủ xuống hai bên mặt.
“Trừng Trừng, em tốt như vậy, anh thật sự hi vọng mẹ có thể yêu thương em giống như yêu thương anh.”
“Sẽ thôi, anh hãy cho dì ấy thêm thời gian.” Hạ Trừng nhẹ giọng nói.
“Em không hiểu bà ấy.”
“Em không cần hiểu dì ấy, em chỉ cần hiểu anh là đủ rồi, nhưng em nhất định sẽ yêu ai yêu cả đường đi, em hứa với anh đấy.”
Tô Hằn ôm cô ngồi lên đùi mình, giống như đứa bé làm nũng đem mặt chôn sâu ở hõm cổ cô.
Khi đó họ còn chưa hiểu, tình này nếu như đã mãi lâu dài, há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều.(*) Họ lấy tính mạng làm nhiên liệu, thỏa thích nhóm lên lửa tình trong mình, cũng không sợ đến cuối cùng có một ngày sẽ cháy rụi.
(*)Nguyên văn là hai câu thơ trong bài thơ: Thước Kiều Tiên (鵲橋仙) của Tần Quân (秦觀):
纤云弄巧,飞星传恨,银汉迢迢暗渡。
金风玉露一相逢,便胜却人间无数。
柔情似水,佳期如梦,忍顾鹊桥归路。
两情若是久长时,又岂在朝朝暮暮
Tạm dịch:
Mây nhỏ khoe màu
Sao bay truyền hận
Sông Ngân vời vợi, người thầm vượt qua
Gió vàng sương ngọc một khi gặp nhau
Hơn hẳn bao lần ở cõi nhân gian
Nhu tình như nước
Hẹn đẹp như mơ
Không nỡ nhìn lối về là cây cầu Ô thước
Tình này nếu như đã mãi lâu dài
Há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều.
Tô Hằng gọi điện thoại về nhà, trước khi đến kì nghỉ hè, chiến tranh lạnh của hắn với mẹ cũng dần dịu xuống.
Đối với tình yêu lứa tuổi học sinh mà nói, đáng sợ nhất ngoài việc không có kinh tế tự chủ, chính là nghỉ hè.
Khoảng thời gian đó, họ bắt buộc phải rời xa đối phương.
Bình luận