Khi người bên cạnh Hạ Trừng đứng dậy đi WC, Tô Hằng bình thản đi qua chỗ cô, như không có việc mà ngồi xuống bên cạnh.
Lúc này, Hạ Trừng vẫn đang nghe nam sinh trước mặt khoe khoang về việc cậu ta đi bơi mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân, nhưng chỉ cần khóe mắt cô quét qua đã nhìn thấy hắn.
Tô Hằng chào hỏi cô: “Hạ Trừng, đã lâu không gặp.”
Tất cả mọi người đột nhiên yên tĩnh.
Những cậu nam sinh kia thấy hai người họ có vẻ như quen biết, nín thở trầm ngâm, quan sát tình hình quân địch.
Có câu nói như thế này, anh em như thể tay chân, đàn bà như quần áo, ai động vào quần áo của ta, ta liền chặt đứt tay chân hắn.
Tình trường như chiến trường, bọn hắn cũng không phải bù nhìn, huống hồ cô gái khoa Y này lại vô cùng xinh đẹp.
Có gái có thành tính tốt lại xinh đẹp, nói chuyện cũng dễ nhẽ ở tuổi học sinh này tất nhiên là loại mặt hàng được săn đón nhất.
Bọn họ cắn xé nhau, sử dụng tất cả thủ đoạn để lấy lòng cô, lại không ngờ nữa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim.
Hạ Trừng hờ hững nói: “Ừ, đã lâu không gặp.” Hai người bỗng lại im lặng, cũng không biết nên nói gì tiếp với đối phương.
Trong tiềm thức quen biết Tô Hằng, dù cho có là nữ quỷ thì Hạ Trừng cũng tuyệt đối ở bên cạnh diễu võ dương oai.
Anh đối với Hạ Trừng không thể nói là có ấn tượng tốt, nhưng không biết vì sao, từ lớp học lại đến lên đại học, mỗi lần nhìn thấy cô ánh mắt của anh luôn bị cô thu hút.
Mọi người thấy hai người không tiếp tục nói chuyện cùng nhau, cũng đại khái đoán được họ cũng không quen biết nhau mấy.
Một vị đàn anh có tính cách lớn mật không hề khách khí đứng dậy thay mặt các huynh đệ khác đưa ra nghi vấn: “Trừng Trừng, cậu quen Tô Hằng sao, hai cậu quen nhau khi nào thế?”
Hạ Trừng cười nhẹ: “Ở lớp học lại.”
“Là vậy à.” Người nọ gật gật đầu: “Vậy hai người rất thân nhau sao?”
Hạ Trừng lắc đầu, tuy rằng cô cùng Tô Hằng thời trẻ quả thật không thân thiết gì, nhưng việc này đã chạm vào giới hạn quyền riêng tư.
Ở nơi công khai như vậy, một người phụ nữ lại đi ba hoa khoác lạc về mối quan hệ của mình, vô cùng là ngây thơ, mà một người đàn ông có thể thản nhiên hỏi vấn đề này nơi công cộng lại càng ngu xuẩn.
“Ồ, nói như vậy cậu còn lớn hơn mình một tuổi.” Một nam sinh khác tên Thẩm Húc nhanh chóng lảng sang chuyện khác,: “Thật sự là không nhìn ra nhé, vẻ ngoài của cậu giống như nữ sinh vậy.”
Mấy lời nịnh nọt như vậy cô gái nào nghe xong đương nhiên cũng thấy vui vẻ, mấy cậu nam sinh này quả thật là ngọa hổ tàng long, dạng người tài ba gì cũng có.
Hạ Trừng quay đầu nhìn Thẩm Húc:”Luận theo tuổi, cậu phải gọi tôi một tiếng chị mới đúng.”
“Không được, nghe vậy thì già quá, mình gọi cậu là Trừng Trừng giống bạn cùng phòng của cậu là được rồi.”
“Đúng vậy, Trừng Trừng, Trừng Trừng, gọi như vậy nghe rất hay.”
Lập tức xung quang cô liên tiếp vang lên tiếng gọi “ Trừng Trừng”, thế nhưng Tô Hằng lại không gọi tên cô, anh vô cùng im lặng, không ồn ào như những người khác.
Mỗi người mỗi khác, lo việc thân mình. Không theo số đông tự nhiên sẽ bị mọi người làm ngơ.
Người đến tìm Hạ Trừng nói chuyện thật sự quá nhiều, cô cũng không biết Tô Hằng rời đi lúc nào.
Trước đây cô yêu anh nên anh mới không giống như những người khác, nếu không anh cũng chỉ như bao người khác, không có gì đặc biệt cũng không đáng để tự hào.
Sau buổi gặp mặt đó, có một khoảng thời gian dài, dưới tòa kí túc xá nữ lúc nào cũng có người gửi đồ ăn khuya đến.
Từ chối khéo léo cũng không được, mấy cậu nam sinh kia luôn có biện pháp đem đồ ăn nhờ người khác mang đến, hoặc đơn giản hơn là để ở phòng giao nhận đồ.
Tình hình này tại thời điểm thi cuối kì đạt đến đỉnh điểm, phòng 6023 chỉ xuống lầu lấy đồ ăn khuya thôi cũng bận tới người ngã ngựa đổ.
Bởi vì cuộc thi mà mặt mấy cô nàng vàng cả lại y như nữ quỷ.
Chạy xuống dưới lầu một chuyến, họ đều cần phải trang điểm lại, cực kì lãng phí thời gian.
Mấy người họ người không ra người, hiện tại bên cạnh một bên thì ôm sách, một bên thì cầm bút chọc chọc vào đầu, hận không thể đâm thủng một lỗ trên gáy để có thể đem từng chữ trên sách nhét vào đấy.
Mỗi lần lật sách liền ném một miếng bánh quy vào miệng, không mảy may sợ sau khi thi xong sẽ tăng lên mười cân.
Hạ Trừng cũng không ngoài lệ, tóc cô túm đuôi ngựa buộc lại phia sau, lỗ tai nhét nút bịt tai, lắc lư đầu hi vọng có thể nhập vào cảnh giới trong tiểu thuyết võ hiệp.
Nhưng điện thoại gọi đến kí túc xá tìm bọn cô không ngừng lại lúc nào, khiến Tần Du ngồi bên cạnh điện thoại tức giận muốn đập nát cả ống nghe.
Hạ Trừng không chịu được nữa, cô bỏ nút bịt tai ra, gào to: “Tiểu Cần, cậu đợi đã, giúp tớ đem tờ giấy này dán trước cửa kí túc xá.”
Ba người còn lại lập tức qua xem, trên giấy là mấy chữ rồng bay phượng múa: “Đang trong thời gian thi, phòng 6203 không tiếp khách, xin đừng đến tìm, cũng đừng gọi điện thoại đến làm phiền.”
Diệp Mạnh Hân cười đến không đứng lên được, cô xỏ dép lê cùng Tiểu Cần xuống lầu thương lượng với dì quản lý.
Nhưng sau khi họ quay về phòng, dì quản lí lại gọi điện thoại đến, nói là đồ của phòng 6203 đã chất đầy phòng giao nhận, làm cho bọn cô lại phải cử hai người xuống lấy tiếp.
Lần này đổi thành Tần Du cùng Mạnh Hân ra trận, hai người khi trở về khiêng một thùng giấy to đùng.
Hạ Trừng hỏi: “Đồ gì mà nặng vậy?”
Tần Du khóc thét: “Đồ ăn khuya, tất cả đó, trời ạ, nhiều như vậy khi nào chúng ta mới ăn hết?”
Hạ Trừng cười lạnh lùng: “Mình đã bảo các cậu đừng tham gia buổi gặp mặt, các cậu còn không nghe.”
Cô lớn hơn họ một tuổi nên ba người còn lại đều coi cô như chị cả, nhưng lần này họ tuyệt đối không muốn cõng nồi thay người khác.
Tiểu Cần cười ha ha hai tiếng: “Trừng Trừng, đừng có châm chọc nữa, chỗ này quá nửa là gửi cho cậu đấy.”
Hạ Trừng sững sờ, cô thật sự sợ mấy cậu nam sinh kia.
Nếu thật sự muốn theo đuổi một người không nên ngày nào cũng đưa đồ ăn đến như vậy, không sợ rằng ngày ngày họ đều ăn sẽ trở thành người béo phì sao.
Có lẽ như vậy lại ứng với một câu, ta không chiếm được, cũng phải để người khác chiếm được.
Hạ Trừng đứng lên: “Đi, chúng ta đi cho hàng xóm.”
Cuối cùng, toàn bộ tầng sáu, mỗi phòng đều có phần, kể cả các dì ở phòng giám sát họ cũng đưa hai phần qua.
Bình luận