Người hiểu rõ cô, cũng biết cô chỉ thích học, trời sinh đã là con mọt sách, nói không với chuyện yêu đương.
Sau khi tan học, cô không tham gia bất kì câu lạc bộ nào, việc cô thường làm nhất chính là một mình đi đến thư viện học bài.
Một vài người có ý với Hạ Trừng, thăm dò được thói quen của cô đều sớm sớm ngồi chờ bên cạnh chỗ cô hay đọc sách.
Có điều con người Hạ Trừng lại vô cùng thiếu nhạy bén, không bao giờ cảm nhận được những ánh mắt kia đang đặt trên người mình.
Hồn ma Tô Hằng cứ yên lặng nhìn cô.
Góc ngồi gần cửa sổ này, hắn quen thuộc vô cùng, hắn với Hạ Trừng ở nơi này cùng nhau trải qua bao mùa hạ đông.
Khi đó cô không học hành nghiêm túc như bây giờ, đọc sách chán rồi, cô sẽ tìm quyển sách giải trí nào đó trên giá để đọc, Tô Hằng thường xuyên phải nhắc nhở cô, cô mới quay lại chỗ ngồi học tử tế.
Nhưng bây giờ, Hạ Trừng thường xuyên học liều mình, khi cô ngẩng đầu lên khỏi trang sách, ngoài cửa sổ đã nhìn thấy ánh chiều tà, có khi là thấy mặt trăng trên bầu trời.
Lúc đó cô mới thu dọn sách vở vào balo ra về, hành động của cô giống như những chú kiến thợ chăm chỉ.Cuộc sống của cô chỉ là hai điểm tạo thành một đường thẳng, cô luôn quay về kí túc xá chứ không có lựa chọn thứ hai, vì thế mà có không ít người tranh thủ đoạn đường về này của cô mà chặn đường.
Hạ Trừng vẫn luôn rất lịch sự nghe xong lời nói của đối phương mới tìm cớ mình có việc, để thoát khỏi những sự dây dưa không cần thiết.
Hồn ma Tô Hằng nhịn không được mà khuyên cô: “Lúc nào phải học thì học, khi nào phải yêu đương thì phải yêu đương, đừng cố ý mà tránh người ta, như thế chỉ phí công vô ích thôi.”
Hạ Trừng nhếch khóe môi: “Hiếm khi thấy anh nói được mấy câu tiếng người.”
“Anh đang nói nghiêm túc, em có thể đừng vừa mở miệng ra là chăm chọc người khác không?”
“Tôi cũng rất nghiêm túc.” Cô dừng bước, xoay đầu lại nhìn hắn,: “Đã như vậy, sao lúc đó anh không khuyên tôi.”
Hồn ma TôHằng nghẹn lời.
Hắn thấy rõ cô đã thay đổi.
Không chỉ là vẻ ngoài hay tính cách, Hạ Trừng giống như thay da đổi thịt, mọi chuyện đều lấy bản thân làm trung tâm.
Hắn không thấy mâu thuẫn đối với sự thay đổi của cô, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng hắn có thể còn chút gì đó phiền muộn nhưng hắn không muôn quan tâm thêm nữa.
Hai người học tận lực đấu đá nhau, lại không ngờ rằng cả cuộc nói chuyện vừa rồi rơi vào trong mắt một người khác.
Tô Hằng thời trẻ từ sau gốc cây lặng lẽ đi ra, đến trước mặt Hạ Trừng, nhíu lông mày hỏi: “Người cô vừa nói chuyện là ai?”
Hạ Trừng không biết phải nói gì, trong tình huống này cô không ứng phó tốt sợ rằng về sau sẽ bị coi là kẻ tâm thần mất.
“Tôi đang đọc sách.”
Tô Hằng thời trẻ dường như vẫn còn nghi ngờ nhưng anh không muốn lấy vấn đề vô vị này mà gặng hỏi cô. Hạ Trừng không phản ứng quá lớn.
“Tôi từng gặp cô ở thư viện.”
“À.” Hạ Trừng không phản ứng quá lớn.
“Nếu như tiện đường, tôi có thể đưa cô về kí túc xá.”
Hạ Trừng sững sờ, còn tưởng mình nghe nhầm: “Không cần đâu, anh có chuyện gì thì cứ nói đừng vòng vo.”
Không thể trách cô có suy nghĩ như vậy, lúc ở lớp học lại cô với Tô Hằng này đã đạt đến trình độ, “một núi không thể có hai hổ” hay là “kẻ thù gặp nhau-đỏ ngầu con mắt”.”Lòng tốt của anh tôi xin nhận, nhưng tôi thích đi một mình.”
Tô Hằng thời trẻ hờ hững đáp: “Chúng ta đã học chung một lớp trong một năm, tôi chỉ tiện đường mà thôi, cô đừng nghĩ nhiều.”
Hạ Trừng nhíu mày: “Lòng tốt của anh tôi xin nhận, nhưng tôi thích đi một mình.”
Cô nói xong liền muốn rời đi nhưng Tô Hằng đột nhiên hỏi: “Vì sao cô có thể cười cười nói nói với người khác, mà với tôi thì lạnh nhạt như vậy, cô rất ghét tôi sao?”
Hạ Trừng bỗng bối rối.
Hai Tô Hằng dường như trong khoảng khắc trùng vào nhau, tính cách của anh vốn dĩ có chuyện nói thẳng, có lý sẽ không buông tha, mặc kệ giữa hai người có vấn đề vướng mắc gì, anh luôn thẳng thắn đến tìm cô nói chuyện, không chút giấu giếm.
Anh lại hỏi: “Cô với tôi không thù không oán, vì sao chúng ta không thể làm bạn?”
Hạ Trừng biết rõ mình vô lễ nhưng cô không kìm được mà cười lớn, cô ngẩng đầu lên, không thể để anh trông thấy cô cười chảy cả nước mắt.
Tô Hằng cảm thấy cô dây thần kinh có chút vấn đề, cũng có chút cuồng loạn, nhưng hẳn rốt cuộc vẫn rất tò mò với, muốn biết trên người cô cuối cùng có cái gì mà luôn có thể hấp dẫn lực chú ý của anh.
Hạ Trừng bình tĩnh lại, đôi mắt to sạch sẽ yên lặng nhìn anh: “Lý Tương Di đâu? Cô ấy không phải bạn của anh à? Thi đại học xong anh quên mất cô ấy rồi ư?”
Lý Tương Di chính là vì anh mới bị đuổi khỏi trường nữ sinh.
Mối thù này không đến lượt Hạ Trừng đòi, nhưng cô cảm thấy không đáng thay cho Lý Tương Di.
Mối thù này không đến lượt Hạ Trừng đòi, nhưng cô cảm thấy không đáng thay cho Lý Tương Di.
Anh cười lạnh lùng: “Vậy nên hiện tại cô đang giúp Lý Tương Di đòi lại công bằng? Hay là thay cô ấy đến đòi tôi?”
Hạ Trừng cũng cười: “Liên quan gì đến tôi.”
Cô qua loa phủ sạch, không muốn cùng anh tiếp túc dây dưa thêm nữa.
Tô Hằng nhìn bóng lưng của cô, dường như muốn giải thích: “Tôi chưa từng theo đuổi cô ấy, chúng tôi cũng chưa từng yêu nhau, tôi không hiểu tại sao lại liên lụy đến cô ấy.”
Hạ Trừng quay đầu lại, giọng nói đùa cợt vừa bi ai vừa chua xót: “Đương nhiên là anh hại cô ấy, anh vĩnh viễn cũng không thoát khỏi trách nhiệm, ta không giết bá nhân nhưng bá nhân lại vì ta mà chết(*), những lời này, tôi nghĩ anh nên khắc sâu trong lòng cả đời.”
(*)Câu này xuất phát từ một điển cố thời Tấn Trung Tông. Trọng thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, anh họ Vương Đôn là Vương Đạo cùng cả gia tộc bị liên lụy, ở ngoài cung chờ đợi. Vương Đạo xin Chu Bá Nhân nói giúp trước mặt Hoàng đế, Bá Nhân không để ý, nhưng cũng dâng sớ xin xá tội cho Vương Đạo. Vương Đạo ghi hận trong lòng. Sau này Vương Đôn lên nắm quyền, hỏi Vương Đạo có muốn giết Bá Nhân không, Vương Đạo im lặng, thế là Bá Nhân bị giết. Sau đó Vương Đạo tìm thấy tấu chương của Bá Nhân, mới bừng tỉnh hiểu ra và thốt lên: “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết. Trong tăm tối, chỉ có bằng hữu tốt này.”
Tô Hằng thời trẻ không lên tiếng, anh biết hình tượng của mình trong mắt cô đã xuống dốc không phanh, không thể quay lại như lúc ban đầu.
Bình luận