Nhưng một Tô Hằng khi không còn Hạ Trừng bên cạnh sẽ trở thành một người như thế nào, cô cũng không quan tâm, cũng không muốn biết.
Hồn ma Tô Hằng đối với việc của hai người, trên cơ bản là thái độ không quan tâm, hắn sợ tự rước lấy phiền phức nên sớm đã tỏ rõ thái độ của mình.
Vì sự việc ngoài ý muốn này xen giữa mà Hạ Trừng đối xử khá hờ hững với hồn ma Tô Hằng, vừa vặn một tháng không thèm quan tâm đến hắn, chỉ coi hắn như không khí.
Thẳng đến buổi trưa hôm sau, có điện thoại gọi đến phòng kí túc xá tìm Hạ Trừng, cô nghe xong liền vội vàng thay quần áo chạy ra cửa.
Cô không dám chần chờ chạy thẳng một mạch đến chỗ ở của Dư Nguyệt Hoa.
Ở trong điện thoại, Dư Nguyệt Hoa hình như đã uống rất nhiều rượu, nói năng lộn xộn.
Lúc cô ấy vừa nói vừa khóc, Hạ Trừng nghe được cô ấy nhắc tới mình đã uống thuốc ngủ rồi mà vẫn không ngủ được, trong lòng Hạ Trừng lập tức cảm thấy không ổn.
Chỉ trong mười năm phút Hạ Trừng đã chạy đến nơi, may mà quỷ rượu Dư Nguyệt Hoa vẫn đủ tỉnh táo mà ra mở cửa cho cô.
Căn phòng vốn được sắp xếp vô cùng ngăn nắp, sạch sẽ thì hiện giờ lộn xộn như bị máy bay quét qua.
Hạ Trừng cầm lấy bả vai của Dư Nguyệt Hoa lắc mạnh: “Tiểu Hoa, nói mau, cậu uống bao nhiêu viên thuốc ngủ rồi?”
Dư Nguyệt Hoa bị cô lắc đến choáng váng, cảm giác buồn nôn mãnh liệt kéo tới, vội vàng đẩy cô ra chạy vọt tới WC, ôm bồn cầu nôn mửa.
Hạ Trừng không ghét bỏ, ngồi xổm xuống bên cạnh vỗ vỗ lưng cô.
Nếu có thể như vậy mà vỗ tỉnh Dư Nguyệt Hoa dù có phải dùng lực vỗ mạnh hơn nữa Hạ Trừng cũng sẽ làm, nhưng việc này đương nhiên là không thể nào.
“Là Quý Mặc Sinh sao?” Hạ Trừng hỏi.
Ở khoảng thời không khác, cô với Dư Nguyệt Hoa không quen nhau, nhưng cũng biết cô ấy và chồng là Quý Mặc Sinh là một mối liên hôn chính thương môn đăng hộ đối.
Cho tới nay, đều nghe mọi người nói rằng giữa hai người họ không có tình cảm thật sự, nhưng suy cho cùng trên thực tế, không phải người trong cuộc thì không thể nào hiểu rõ được.
Sau khi Hạ Trừng sống lại, mới phát hiện hóa ra Dư Nguyệt Hoa với Quý Mặc Sinh lại biết nhau sớm như vậy.
Quý Mặc Sinh là bạn cùng lớp của Lục Trí Viễn, cũng là đàn anh của các cô, mối quan hệ lằng nhằng của họ kì thực đã bắt đầu từ những năm tháng cấp ba.
Hạ Trừng muốn mắng tỉnh Dư Nguyệt Hoa, cô chà đạp bản thân mình như vậy chỉ là lợi người hại mình, căn bản chả ảnh hưởng gì đến Quý Mặc Sinh.
Nhưng cô không cách nào làm được, vì chính bản thân cô cũng là người đã từng trải qua.
Những ngày tháng gặp bác sĩ tâm lí đã khiến Hạ Trừng gián tiếp học được rất nhiều kĩ năng chuyên ngành, lúc này điều Dư Nguyệt Hoa cần nhất chính là một người có thể lắng nghe cô ấy nói, chứ không phải khuyên bảo.
Hạ Trừng ôm lấy cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Tiểu Hoa, đừng sợ, cậu luôn có tớ ở bên cạnh. Nếu cậu muốn khóc, tớ có thể cho cậu mượn bờ vai này, nếu cậu muốn nói, tớ sẽ làm người nghe chân thành của cậu.”
Dư Nguyệt Hoa nôn đến hai mắt đỏ rực, cô túm chặt lấy cánh tay Hạ Trừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trừng Trừng, tớ yêu anh ấy, không thể không có anh ấy, thế nhưng Quý Mặc Sinh lại có người phụ nữ khác. Cô gái ấy nói với tớ, cô ấy mang thai rồi, hy vọng tớ có thể rời đi tác thành cho bọn họ.”
Hạ Trừng đột nhiên bĩnh tình lại: “Vậy cậu nghĩ thế nào?”
Dư Nguyệt Hoa giống như phát điên gào to: “Tớ không cam lòng, Trừng Trừng, tớ không cam lòng đem anh ấy giao cho người phụ nữ khác.”
“Tớ biết, cậu không cam tâm.”
“Không, cậu không biết đâu.” Dư Nguyệt Hoa ngồi thụp xuống, tựa lên bả vai Hạ Trừng khóc nức nở: “Chuyện này tớ chưa từng nói với bất kì ai… Tớ cũng từng vì anh ấy mà mất đứa con, tại sao tớ phải tác thành cho bọn họ? Tớ tác thành cho bọn hắn, vậy ai ai tác thành cho tớ đây?”
Hạ Trừng ôm chặt Dư Nguyệt Hoa, sau đó chặm rãi ngẩng đầu, cô từ cửa phòng tắm nhìn ra ngoài, cùng Tô Hằng bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của cô chỉ chứa sự căm hận, bên trong còn xen lẫn sự xót xa, đau khổ và tự giễu.
Tô Hằng nhìn hốc mắt Hạ Trừng đã biến thành màu đỏ, biết rõ cô đang nhớ lại việc gì.
Hạ Trừng không chỉ đau lòng thay Dư Nguyệt Hoa, mà còn vì chính bản thân cô.
Trên thế giời này, mọi thứ đều không chịu được hoang phí, những năm tháng kia cô cùng Tô Hằng yêu đến điên cuồng, cuối cùng để lửa tình đốt chính bản thân, để lại tiếc nuối cả đời.
– ——Đường phân cách hồi ức——-
Trong kì nghỉ hè, Tô Hằng và Hạ Trừng quay về nhà của mình.
Những ngày đó, Hạ Trừng đâu cũng không đi, chỉ chuyên tâm ở nhà đợi điện thoại của Tô Hằng.
Kế hoạch ban đầu của Hạ Chấn Trì là muốn dẫn cả nhà đi du lịch, nhưng Hạ Trừng không chịu đi, ông đành chỉ mang vợ đi cùng.
Khi Hạ Trừng đang lẻ loi ở nhà đợi điện thoại thì cả nhà Tô Hằng lại đi du lịch nước ngoài, lịch trình trọn vẹn trong chín ngày. Hạ Trừng ngoài trừ nói chuyện với hắn trước hôm hắn đi, còn sau đó cô phải đợi đến ngày thứ hai sau khi hắn trở về, mới nhận được cuộc điện thoại tiếp theo.
Hai trăm hai mươi sau tiếng ba mươi bốn phút, cô nhớ rất rõ ràng.
Nhưng sự buồn bã của Hạ Trừng chỉ cần vừa nghe thấy giọng nói của Tô Hằng liền tan thành mây khói.
Quá ngu ngốc, cô biết điều đó nhưng không có cách nào khác, ai bảo trong tình cảm cô là người yêu nhiều hơn.
Nếu như Tô Hằng muốn, hắn có thể tìm trăm cách để gọi điện tới, nhưng hắn lại không làm, cô cũng không chú ý điểm này.
Hạ Trừng thay hắn tìm lí do hợp lí: “Anh không phải nói muốn gọi điện thoại cho em sao, có phải mẹ anh cấm không?”
Hãy tha thứ cho cô không gọi mẹ Tô Hằng một tiếng bác gái, con người có những lúc sẽ vô thức lảng trách với không thích cách gọi người nhà.
Tô Hằng cười nhẹ: “Không phải em luôn canh giữ bên cạnh điện thoại chờ anh gọi chứ?”
Hạ Trừng không muốn thừa nhận, cô cũng ngại khi phải nói, mấy ngày nay chỉ ở trong nhà chân không bước ra khỏi cửa.
“Hừ, anh còn tâm trạng mà cười em à. Trong thời gian này, dù anh có dập đầu xin lỗi, em cũng nhất định không tha thứ cho anh.”
Tô Hằng cũng không nói xin lỗi cô, chỉ nhàn nhạt nói: “Anh nghĩ anh nên tìm cơ hội ra ngoài.”
Bình luận