Biết rõ đó là sự nhục nhã nhưng Phó Mạn không thể không nhận lấy. Sau này bà có thể khiến cho công việc kinh doanh ngày càng phát đạt sợ rằng cũng chỉ là tranh thủ vì bản thân mình.
Hạ Trừng cũng không có may mắn như vậy.
Tô Hằng không chịu li hôn với cô.
Mỗi lần cô phát bệnh tâm thần đến chọc giận hắn, hắn chỉ nói: “Trừng Trừng, em cần anh. Cái nhà này cũng cần em. Em dựa vào cái gì mà cho rằng sau khi rời khỏi anh, em còn có cách để sống một cuộc sống tốt đẹp như bây giờ.”
“Em không thể chịu nổi nữa, dù thế nào em cũng nhất định phải bắt đầu lại từ đầu.”
Tô Hằng cười nhạt: “Đừng trách anh không nhắc em, Phó Mạn là Phó Mạn, em là em. Điều bà ấy có thể làm, chưa chắc em đã làm được.”
Hạ Trừng biết Tô Hằng nói đúng, cô đã là cá chậu chim lồng mà hắn nuôi. Một ngày cô muốn đoạt lấy tự do, hắn sẽ không ngừng mà nhắc nhở cô rằng, không có hắn, cô không thể nào sống sót một mình.
Có thể, hắn có một ý khác nặng nề hơn, chính là không có hắn, cô chẳng là gì cả.
Ý nghĩa cuộc sống của Hạ Trừng, chính là phụ thuộc vào hắn.
Từ khi cô phải sống nhờ cậy vào người khác, tôn nghiêm đã trở thành một thứ gì đó xa vời.
Trước tết âm lịch, sinh viên bắt đầu được nghỉ tết. Hạ Trừng quay về thành phố T, đặc biệt mang theo đặc sản phương Bắc đến thăm hỏi thầy Từ.
Thẩm Chi nhiệt tình hoan nghênh cô, nhưng học sinh đến không chỉ có một mình cô, còn rất nhiều học sinh mà Thẩm Chi dạy trước đây.
Hạ Trừng không nghĩ tới cô sẽ gặp lại Lục Trí Viễn, lần này hắn về nước chỉ ở lại ba tuần.
Trí Viễn cảm thán: “Mới có mấy năm không gặp, cậu thay đổi đến mức tớ không nhận ra rồi.”
Lục Trí Viễn vốn đã cao nay lại cao hơn, xuất ngoại mấy năm lại vọt thêm mấy centimet, cơ thể cũng trở lên càng khỏe mạnh rắn chắc hơn.
“Ở đó uống sữa bò còn dễ hơn uống nước, tớ không cẩn thận uống nhiều quá rồi.”
Chuông vào lớp vang lên, Thẩm Chi mỉm cười nói: “Hai em ra ngoài đợi thầy trước, buổi trưa thầy mời hai em ăn cơm.”
Hạ Trừng vội vàng xua tay: “Em sao có thể không biết xấu hổ như thế được.”
“Em khách sáo với thầy làm gì. Thấy hai em trở về thăm thầy thầy rất vui.”
Hạ Trừng không biết làm thế nào, đành cùng Lục Trí Viễn tìm một nơi yên tĩnh trong trường ngồi chờ.
Lục Trí Viễn cũng không tính là bạn bè thân thiết, hai người quen biết nhiều nhất chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủi trao đổi thư từ.
“Lúc đó cậu bảo với tớ phải tập trung vào cuộc thi cho nên không thể viết thư tiếp được nữa.” Lục Trí Viễn làm người rất phóng khoáng, dù là nói gì hay làm việc gì so với tích cách nhã nhặn của Tô Hằng thì thoải mái hơn nhiều.
Hắn trực tiếp nhắc đến vấn đề này cũng không sợ Hạ Trừng vì thế mà ghét hắn.
“Có việc như vậy sao?” Hạ Trừng cố ý nói có lệ: “Sao tớ lại không nhớ gì hết.”
“Đợi cậu thi xong, tớ còn viết thư cho cậu nhưng cậu đều không trả lời. Tớ còn cho rằng cậu không muốn quan tâm đến tớ.”
Thực ra Hạ Trừng có thể nói cho hắn biết việc mình phải học lại một năm, nhưng cô cảm thấy có nói cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Không thích người ta hà cớ gì phải cho họ hi vọng. Chỉ có người tồi tệ mới có thể đem tình cảm của người khác ra đùa giỡn trong lòng bàn tay, lại còn cảm thấy dương dương đắc ý.
Hạ Trừng chuyển chủ đề: “Chắc cậu ở bên đấy có rất nhiều bạn bè phải không? Đột nhiên trở về nước, có phải cảm thấy mỗi ngày trôi qua rất nhạt nhẽo?”
Đây đã là ám chỉ lớn nhất của cô rồi.
Đừng tới tìm cô đi chơi.
Mặc dù cô là người có tính cách cởi mở, cũng không muốn trở thành đối tượng trò chuyện giết thời gian của cậu ta.
Kì nghỉ tình yêu, bắt đầu bằng sự mới mẻ nhưng cuối cùng kết thúc lại là sự mệt mỏi, khoảng thời gian của tình cảm đó không bao giờ kéo dài quá một kì nghỉ.
Lục Trí Viễn học hành chẳng ra sao, nhưng lại là một người rất thông minh, hắn phát hiện ra cô đang cố tình kéo dài khoảng cách với mình.
Hắn nghiêm túc nhìn cô chăm chú: “Cậu đang nói những cô gái ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, hay những cô gái đi du học không có người nhà ở bên quản thúc, suốt ngày đi bar trở nên hư hỏng?” Anh lắc đầu “Tớ là người rất bảo thủ, không thích tùy tiện dính vào quan hệ nam nữ.”
Hạ Trừng cười sợ hãi, cô thật không ngờ rằng nhà Thanh đã trôi qua lâu như vậy mà vẫn còn người đàn ông cổ hủ đến mức này. .
“Không phải cậu nghĩ rằng chỉ cần yêu thôi là phải lấy người ta về nhà chứ?”
“Ý tớ chính là thế.”
“Sao cậu không thẳng thắn nói với mẹ cậu, bảo bà ấy tìm cho cậu một cô dâu nuôi, vừa hay cò thể cùng cậu đi du học nữa.”
Lục Trì Viễn đột nhiên im lặng nhìn cô.
Hạ Trừng phát giác mình đã nói sai, cô làm như không có chuyện gì quay đi nơi khác.
Chờ mãi mới đến giờ tan học, Thẩm Chi dẫn họ đến một nhà hàng Tứ Xuyên phía sau cổng trường ăn cơm.
Lục Trí Viễn không khách khí, ăn liền ba bát cơm trắng với một đĩa cá hấp. Thẩm còn không ngừng gắp thêm thức ăn cho hắn ta.
Lúc ăn đồ tráng miệng, Thẩm Chi cảm thán nói: “Tự mình nhìn những đứa trẻ bản thân đã từng dạy lớn dần mới cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, người cũng trở nên già đi.”
Hạ Trừng mỉm cười: “Em không cảm thấy cô già đi chút nào, thầy vẫn trẻ trung đẹp trai như trước kia.”
Thẩm Chi nói: “Đã dạy qua bao nhiêu học sinh rồi nhưng em vẫn là đứa dẻo miệng nhất.”
Lục Trí Viễn cười khổ, chắc chắn cô Thẩm vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ Hạ Trừng lúc cự tuyệt người khác.
Thẩm Chi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại hỏi tiếp: ” Trừng Trừng, với vai trò là một giáo viên, em là học sinh khiến thầy yên tâm nhất. Nhưng còn Tô Hằng thì sao, thằng bé học cùng trường với em, có nghe qua gì về tình hình gần đây của nó không?”
Đều ra những học sinh chính tay mình dạy dỗ, tuy rằng tình cảm thầy trò không qua sâu sắc nhưng cô Thẩm vẫn lo lắng cho anh.
Con trai luôn có một khoảng thời gian cảm thấy ngượng ngùng, dù họ có thông minh và lí trí đến mức nào, chỉ cần họ có chịu một tác động nào đó, tâm trí của họ đều bị kiểm soát bởi testosterone. Họ sẽ trở nên bốc đồng, tùy tiện và không muốn lắng nghe khuyên bảo của người khác.
Tô Hằng là một chàng trai vừa xuất sắc vừa nhạy bén nhưng anh cũng không ngoại lệ.
Thẩm Chi không muốn anh vì làm sai chuyện gì đó mà đi nhầm đường.
Hạ Thủy nhàn nhạt nói:” Bây giờ cậu ấy học với em ở chung một câu lạc bộ, xem chừng đã ngoan ngoãn hoc hành, không làm mấy chuyện khác người nữa.”
Bình luận