Mãi cho đến sau này, Hạ Trừng quyết tâm ly hôn, cô mới đem những chuyện này ra, từng cái từng cái một nói cho Tô Hằng biết.
Hắn đã nghe qua chuyện này, trong lòng cảm thấy khiếp sợ, nhưng cũng không cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì mẹ hắn đúng là người như thế.
“Mẹ anh chính là cố tình gây sự, em đừng đụng vào bà ấy là được, anh thay mặt bà ấy xin lỗi em được không?”
Hạ Trừng rơi nước mắt không nói gì cả, có chút đau lòng không phải nói quên là quên ngay được, hơn nữa không chỉ là một việc.
Tô Hằng biết cô đã hạ quyết tâm, không thể nào bên hắn được nữa.
Tâm trạng của hắn cũng giống cô, đứng bên bờ vực sụp đổ: “Tại sao em lại lật lại những chuyện cũ với anh? Đó đều là chuyện đã qua rồi, không lẽ em hi vọng bây giờ anh gọi mẹ anh đến quỳ gối trước mặt em, buộc bà ấy nhận sai với em hay sao? Em còn muốn anh làm như thế nào nữa thì em mới bằng lòng tha thứ cho anh?”
Người Hạ Trừng không nhịn được mà run lên cầm cập, giọng cô rất nhẹ, gần như là không nghe được gì: “Tô Hằng, em chỉ là muốn ly hôn với anh thôi, em cái gì cũng không muốn, xin anh hãy đồng ý với em.”
Tô Hằng không nói câu nào, hắn xoay người, đóng cửa phòng rời đi.
– ——Hiện tại——–Có rất nhiều thứ ngày trước cô không thể làm được, cho đến bây giờ, lại có một loại trải nghiệm khác.
Sau khi trọng sinh Hạ Trừng liền biết rằng, lúc gặp phải những chuyện đó, nhẫn nại không có tác dụng, cô nên nói ngay cho Tô Hằng biết cô đang phải chịu những gì.
Nếu như hắn hoàn toàn không để ý, dùng dăm ba câu để an ủi cô, vậy thì cô thất vọng vẫn còn kịp.
Tóm lại là lúc đó còn quá trẻ, khi gặp khó khăn, chỉ có thể ngu ngốc chịu đựng tất cả đau khổ, cũng không biết nhên xử trí như thế nào.
Giả như chồng mình đứng về phía mình, vậy thì mặc kệ trưởng bối có những yêu cầu không hợp lý nào, căn bản cũng không phải chuyện ghê gớm gì.
Đương nhiên, nếu như hắm vẫn không thèm để ý đến sống chết của vợ mình, đó là một lựa chọn không thể tránh khỏi để thú nhận cuộc hôn nhân thất bại này.
Ngẫm lại có cỡ nào đáng thương, bọn họ không dễ dàng gì mới có được tình cảm như ngày hôm nay, bởi vì ý nghĩ muốn làm người vợ tốt, thà mạnh mẽ chia tay, thật không biết cuối cùng là ai bỏ ai.
Thật ra, người lớn, không nhất định là mu muội, bọn họ vô tri, đó mới là điều đáng sợ.
Trong lịch sử người mà hay mắc phải sai lầm, khiến cho ai ai cũng phải đau khổ, hầu hết là những người trẻ tuổi.
Hiện tại Hạ Trừng đã hiểu được, lúc cần nói đạo lý, thì nên mạnh mẽ đứng lên, sau một lần hai lần, người ta cứ cho là không chịu nghe theo, chí ít thì cô cũng không bị coi là cái bánh bao, mặc cho người ta viên, nắm, xoa nắn.
Cho nên khi Giang Bích Lan đưa ra những yêu cầu không hợp lý, Hạ Trừng liền biết ứng phó như thế nào.
“Tôi muốn gặp bác sĩ chủ trị.”
“Bác sĩ Triệu hiện nay đang khám bệnh, nếu như có tình huống nguy cấp gì, chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho cô ấy.”
“Tôi cảm thấy không thoải mái, chẳng lẽ không thể mời cô ấy đến đây?”
“Không phải thân thể không thoải mái, có người nào thích xa xôi mà chạy tới bệnh viện một chuyến chứ, bác sĩ Triệu ngoại trừ bận bịu việc ở phòng khám ra, còn phải xem chẩn, lúc có cấp cứu khẩn cấp, cô ấy cũng phải đi xử lý.” Hạ Trừng dừng một chút, “những người bên trong kia, có người băng huyết vì thai ngoài tử cung, nguy hiểm nhất là nước ối tắc máu, nếu như không cần thiết, xin bác hãy vì những bệnh nhân này mà thông cảm, bọn họ mới là người cần bác sĩ Triệu nhất.”
Giang Bích Lan bị nói đến mức mặt lúc xanh lúc trắng, bà ta tuy thô bạo nhưng cũng tự biết mình đuối lý.
Có điều, đều nói không đưa tay đánh mặt người cười, Hạ Trừng ôn hòa nhã nhặn mà giải thích cho bà ta nghe, cô đương nhiên không tiện tức giận tiếp, nhưng miệng cô vẫn không buông tha cho bà ta: “Tôi lại không ở bệnh viện làm việc, tôi làm sao mà hiểu được những chuyện này được.”
Hạ trừng lạnh nhạt nói: “Bác bây giờ biết vẫn còn kịp.”
Đến giờ cơm tối, người chăm sóc Giang Bích Lan bị sai ra ngoài đi mua đồ, bà ta lại bấm chuông muốn y ta đến đưa bữa tối cho bà ta.
Y tá đứng ở cửa phòng y tá, không ai muốn đi tới giúp, thật ra những chuyện này các cô cũng đã gặp nhiều lần rồi, cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa.
Nhưng đưa đồ ăn không nằm trong phạm vi công việc của các cô, bị Giang Bích Lan sai khiến làm như vậy, còn không có được nửa lời cảm ơn, trong lòng các cô dĩ nhiên là không cảm thấy thoải mái.
Đẩy tới đẩy lui, căn bản là không ai chịu đi hết.
Hạ Trừng vốn dĩ phải vào phòng đưa thuốc, cô thuận tay cầm theo đồ ăn theo.
Y tá Tiểu Như tràn ngập áy náy nói: “Hạ Trừng, con người cô thật tốt, thật ngại quá, còn phiền cô làm những chuyện như thế này.”
Bác sĩ thực tập chưa có giấy phép. Trong bệnh viện, họ chỉ được coi là một sinh viên, không phải là bác sĩ chính thức. Vì vậy, hầu hết các y tá gọi họ, và họ thường được gọi trực tiếp.
Chờ khi thi đậu có giấy phép, lên làm bác sĩ chính thức, thì thân phận của bọn họ sẽ không giống nhau, xưng hô tự nhiên sẽ không giống nữa.
Hạ Trừng mỉm cười, “mọi người đều làm việc với nhau, ngày hôm nay tôi giúp cô, ngày mai cô lại giúp tôi, không có gì khác biệt lắm đau.”
Sau khi Hạ Trừng rời đi, một đám y tá chụm lại nói chuyện với nhau.
“Trong khóa bác sĩ thực tập này, chỉ có Hạ Trừng học tập cham chỉ nhất, quan trọng nhất là, cô ấy không kiêu ngạo.”
Bỏi vì chức danh công việc khác nhau, địa vị cũng như vậy mà không giống nhau, có những bác sĩ luôn cảm giác địa vị mình hơn người ta một bậc, đặc biệt rất hay tạo áp lực cho các y tá.
Hạ Trừng đối với ai cũng đều đối xử bình đẳng như nhau.
“Không sai, cô mặc kệ là ai đều rất hòa khí mà nói chuyện.”
“Nhưng vẫn rất có nguyên tắc, nói một là một, nói hai là hai, nên làm thì cô ấy nhất định làm được, cô ấy không làm được, ai cũng không thể miễn cưỡng được cô ấy.”
“Cũng chỉ có Hạ Trừng mới có thể cho Giang Bích Lan kia im lặng lại, các cô có thấy là chỉ cần Hạ Trừng bước vào phòng bệnh, Giang Bích Lan có ghê gớm đi chăng nữa cũng phải trở nên khách khí.”
“Bà ta không phải sợ không ai để ý đến bà ta hay sao? Hạ Trừng là một trong số ít người chịu nghe bà ta nói chuyện, bà ta không khách khí chút, còn không sợ bí bức chết.”
“Làm sao không thấy người nhà bà ta qua đây?”
Bình luận