Vốn tưởng rằng chỉ cho cô ấy đến đó chơi, tương lai lúc tìm nhà chồng, có sẵn danh tiếng từ thiện thì cũng dễ dàng một chút, nhưng cô ấy lại hoạt động có tiếng có miếng trong Cơ Kim Hội, suôn sẻ như cá gặp nước.
Phương châm sống của cô là: “Cô sợ tên đàn ông cặn bã kia à, đi thôi, có chúng tôi ở đây, chúng tôi sẽ dạy dỗ hắn giúp cô.”
Hạ Trừng cứ nói móc cô là thẳng nữ ung thư, chỉ cần giới tính là nam, thì cô không thèm phân biệt tốt xấu đã cầm lấy gậy gộc lên đánh rồi.
Từ Ninh cười nói:
“Bọn họ chỉ biết cậy vào thể trạng của mình tốt hơn phụ nữ, mình muốn bọn họ biết, phụ nữ không phải dễ khi dễ, nếu một mình không có cách nào đánh thắng được bọn họ, vậy chúng ta đoàn kết lại chắc chắn sẽ thành công.”
Hạ Trừng cười khổ:
“Vậy cũng phải làm rõ chân tướng mọi chuyện, con gái bây giờ không yếu đuối đến thế, nếu là Trịnh Sĩ Hào, mình chỉ lo anh ta bị oan.”
Từ Ninh hừ một tiếng, oán giận nói:
“Mình biết ngay cậu đứng về phía anh ta mà, thật là chẳng ra sao cả, mình mới là chị em tốt của cậu, nói thế nào cậu cũng phải giúp mình mới được.”
Hạ Trừng nói:
“Đương nhiên mình sẽ giúp cậu, có điều tính tình của cậu thế này, nếu không phải anh ta thì mình đoán chắc không ai nhẫn nhịn nổi.”
Từ Ninh tức giận ồn ào:
“Ái chà chà, cậu xem cậu đi, cánh tay cong hết ra bên ngoài rồi, cậu không sợ cong đến gãy xương sao.”
Hạ Trừng cười cười, mấy ngày nay ít nhiều gì cũng nhờ Từ Ninh kéo cô ra ngoài giải sầu, nếu không rất có thể cô sẽ quên phải nở nụ cười như thế nào.
Dư Nguyệt Hoa xa tận chân trời càng đáng yêu hơn, dứt khoát học theo Lý Công, bình thường không thấy dùng bút viết gì, trong khoảng thời gian cô khó chịu nhất, mỗi ngày gửi một phong thư cho cô, viết hết tất cả mọi chuyện mình nghe thấy nhìn thấy một ngày vào đó.
Hạ Trừng liên tục xem hai tháng “Buổi sáng bảy giờ, mình rời giường đánh răng, ăn bữa sáng xong thì…”, mãi đến cuối cùng mới nhấc dũng khí lên, mong Dư Nguyệt Hoa hãy tiêu phí thời gian quý giá của cô ấy trên chuyện khác có ý nghĩa hơn.
Đột nhiên Từ Ninh hỏi:
“Có phải giờ Tô Hằng cứ chạy tới nhà cậu mãi không?”
Hạ Trừng nói:
“Đúng, anh tới tìm ba mình uống trà chơi cờ.”
“Cậu đừng có ngốc như thế chứ, chắc chắn mục đích của anh ta là cậu.”
“Mình đâu có chặn anh ấy ngoài cửa được chứ, người mà anh ấy tìm là ba mình chứ có phải mình đâu.”
“Sao đột nhiên ba cậu lại thân với anh ta đến mức đó vậy?”
“Đừng có hỏi mình, mình cũng không biết. “
Hạ Trừng xòe tay ra.
Dù là kiếp trước hay sau khi trọng sinh, ấn tượng đầu tiên của ba cô về Tô Hằng cũng không tốt, cô cũng không hiểu lý do ba mình thay đổi thành kiến là gì.
Từ Ninh vỗ một cái:
“A, mình nhớ ra rồi, lúc cậu bị cách ly ấy, anh ta còn tới tìm mình muốn xin số điện thoại của cậu, nhưng mà mình không cho, mình nghĩ chắc anh ta liên lạc với chú Hạ lúc đó.”
Cô ấy nhìn thẳng vào mặt Hạ Trừng:
“Khi đó anh ta tìm cậu vội vã như vậy là vì chuyện gì? Chẳng lẽ trong nhà anh ta có người nhiễm SARS…”
Bỗng nhiên cô ấy nhận ra mình nói sai rồi, lập tức ngậm miệng lại, không nói tiếp nữa, sợ lại gợi lên hồi ức đau thương của Hạ Trừng.
“Không, anh ấy tiện đường nên chuyển chút đồ cho mình, nhất là khẩu trang, lúc ấy trong bệnh viện thiếu rất nhiều vật tư, mình rất biết ơn anh ấy.”
Hạ Trừng khẽ cười, không hề trách Từ Ninh nhanh mồm nhanh miệng.
“Vậy là mình hiểu lầm anh ta rồi.”
Từ Ninh nói:
“Nhìn không ra luôn á, hóa ra con người anh cũng không tồi.”
Hạ Trừng không muốn cho ý kiến, bên trong những món đồ anh đưa tới lúc đó, còn có cả quần áo tắm rửa của cô, cô mơ hồ đoán được ba mẹ mình không thoát khỏi quan hệ trong chuyện này.
Bây giờ, chỉ đơn giản là chứng thực suy đoán này thôi.
Hạ Trừng cảm kích những điều Tô Hằng làm cho cô, nhưng thích anh hả?
Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Anh vĩnh viễn không thể biết được nguyên nhân là gì, mà cô cũng không cần phải nói cho anh biết.
Tối hôm đó, Hạ Trừng trở về hơi trễ, lúc đến cửa nhà, vừa lúc gặp Tô Hằng lái xe đưa ba mẹ mình về.
Hạ Chấn Trì gọi Tô Hằng vào trong nhà, ngồi một lát rồi hãy đi.
Lúc bọn họ nói chuyện phiếm, Hạ Trừng cũng ngồi bên cạnh, thế mới biết ba người bọn họ sau bữa cơm chiều lâm thời nổi hứng đi đến công viên gần đó tản bộ.
Tình huống có vẻ hơi lạ lùng, lòng hiếu thảo mà cô chưa kịp làm, Tô Hằng lại làm xong giúp cô.
Đợi đến lúc anh đi về, Hạ Trừng tự mình đưa anh ra ngoài, có vài lời cô phải nói rõ ràng ngay trước mặt anh.
Hai người bọn họ đứng trên lối đi bộ trước nhà, thời tiết rất lạnh, trong miệng Hạ Trừng nhả ra từng trận khói trắng.
“Hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu.”
“Không cần khách sáo.”
Tô Hằng dừng một cái, nhìn nhìn khuôn mặt đã lạnh đến đỏ bừng của cô:
“Vào trong xe ngồi đi, bên ngoài rất lạnh.”
“Được.”
Tô Hằng mở cửa xe cho cô, chờ cô ngồi xong, lại giúp cô đóng cửa lại.
Hạ Trừng thầm nghĩ, hóa ra cho dù là Tô Hằng cũng có phong độ như nhau.
Khó trách mấy ngôi sao nữ trước kia chạy theo anh như vịt, ông chủ lớn bình dị gần gũi, lại biết săn sóc như vậy, thật sự không nhiều lắm.
Đàn ông trên xã hội đa phần là những kẻ vài đồng tiền, là muốn người ta quỳ xuống liếm đầu ngón chân của mình.
Có điều sự lễ phép của anh, phần lớn chỉ làm cho người ngoài nhìn, còn người vợ trong nhà lại không có phần số may mắn như thế.
Hạ Trừng nói:
“Cậu không cần phải làm những việc này, nếu cậu thật sự rảnh rỗi như thế, không bằng về nhà ở bên cạnh mẹ cậu nhiều hơn.”
Tô Hằng cười khổ:
“Hoạt động của mẹ mình còn nhiều hơn mình, bà ấy vốn không cần mình bầu bạn.”
Hạ Trừng liếc anh một cái, nghĩ một lát mới nói:
“Chắc hẳn cậu đã biết chuyện mình vừa mới trải qua, hà tất phải lãng phí thời gian trên người mình.”
Tô Hằng im lặng rất lâu:
“Mình có thể đợi.”
Hạ Trừng nhẹ nhàng mà nói:
“Đợi đến bao lâu? Ngay cả bản thân mình cũng không biết đến lúc nào mình mới có thể bước ra khỏi chuyện này.”
– “Cậu có băn khoăn của cậu, mình tôn trọng suy nghĩ của cậu, nhưng mà đợi hay không đợi là chuyện của mình, cậu không cần phải phiền não thay mình đâu.”
Hạ Trừng gật đầu:
“Đúng, cậu nói như vậy nghe cũng có lý, có điều, mình phải nhắc nhở cậu một câu, mình thật sự không có cảm giác gì với cậu cả, chúng ta cao nhất là làm bạn bè, hoặc là làm anh chị em thôi.”
Tình cảm giữa nam và nữ, sợ nhất là thăng hoa thành kiểu quan hệ hữu ái này.
Tô Hằng bất đắc dĩ địa cười:
“Ba của cậu cũng nghĩ giống cậu đó, chắc chắn cậu không thể đoán ra, ông nói muốn nhận mình làm con nuôi.”
Đương nhiên Hạ Chấn Trì hiểu rõ Tô Hằng muốn điều gì, nhưng ông quá hiểu tính tình con gái mình, không có chừng một năm nửa năm, chắc chắn cô không thể quên Nhạc Kiến Minh.
Để tránh liên lụy con trai người ta, ông không thể không cắt đứt niềm nhớ nhung của Tô Hằng.
Hạ Trừng lập tức hăng hái lên, cô cười hỏi:
“Vậy cậu nói thế nào? Có đồng ý không?”
Tô Hằng thở dài:
“Cậu bỏ qua cho mình có được không? Mình đã làm con một rất lâu rồi, không quen có thêm em gái.”
Hạ Trừng cúi đầu, không lên tiếng.
Bình luận