Cô không muốn quản chuyện gì cả, cũng không quan tâm Giang Bích Lan sẽ nghĩ về cô thế nào.
Muốn cô làm một nàng dâu bé nhỏ khúm núm khiêm nhường giống như trước kia, thật xin lỗi, cô không làm được.
Ai cũng có tự tôn, ai cũng có tính tình, cô bị tàn phá quá nghiêm trọng, nên bây giờ cô bắt đầu chống cự một cách tiêu cực.
Buổi sáng, Hạ Trừng sẽ đợi đến lúc Tô Hằng thức dậy, mới đi xuống lầu ăn bữa sáng cùng hắn.
Mới đầu Tô Hằng còn tưởng rằng cô mang thai, thấy lười biếng, nên cũng không đặt sự thay đổi của cô trong lòng.
Nhưng một ngày, hai ngày, mãi đến hơn hai tháng sau, Hạ Trừng ngay cả đi làm cũng chỉ làm xong việc Giang Bích Lan muốn cô làm, rồi nhân cơ hội quay về nhà, nhốt mình trong phòng.
Tô Hằng tan tầm về nhà, thường xuyên chỉ nhìn thấy ba mẹ hai người ngồi trong phòng khách mà không thấy tung tích của Hạ Trừng.
Mẹ của hắn không chỉ phàn nàn với hắn một lần:
“Con xem vợ của con đi, càng ngày càng không ra gì, cả ngày trốn tránh chúng ta, giống như trốn thứ gì vậy, đúng là thứ không phép không tắc.”
Tô Hằng rất ghét nghe mấy câu này, nhưng vẫn an ủi mẹ mình:
“Mẹ, có lẽ Trừng Trừng quá mệt mỏi, bây giờ cô ấy đang mang thai, không thể nào giúp mẹ giống như trước kia được.”
Bỗng nhiên Giang Bích Lan cất cao giọng nói, vô cùng ấm ức:
“Mẹ có bắt cô ta làm gì quá đáng đâu? Chỉ gọi cô ta ra ngoài hoạt động một chút, sau này lúc sinh con cũng có thể thuận lợi hơn, chẳng lẽ mẹ quan tâm cô ta mà cũng sai hả?”
“Mẹ, con không có ý này mà.”
“A Hằng, con hãy nói thật cho mẹ biết, có phải cô ta nói xấu gì về mẹ trước mặt con không?”
“Không có, mẹ đừng nghĩ nhiều, Trừng Trừng không phải loại người như vậy.”
“Không phải loại người như vậy? Con không có biết đâu, người vợ bảo bối kia của con lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với mẹ hết, lúc trưa mẹ tự mình xuống bếp hầm thuốc bổ, gọi cô ta xuống ăn, cô ăn không được mấy miếng, thì nói ăn no rồi.”
Giang Bích Lan vừa nói vừa gạt lệ.
Hạ Trừng đã hoàn toàn mất niềm tin với Giang Bích Lan, cô không bao giờ nghe lời bà ta răm rắp nữa.
Cô không muốn quản chuyện gì cả, cũng không quan tâm Giang Bích Lan sẽ nghĩ về cô thế nào.
Muốn cô làm một nàng dâu bé nhỏ khúm núm khiêm nhường giống như trước kia, thật xin lỗi, cô không làm được.
Ai cũng có tự tôn, ai cũng có tính tình, cô bị tàn phá quá nghiêm trọng, nên bây giờ cô bắt đầu chống cự một cách tiêu cực.
Buổi sáng, Hạ Trừng sẽ đợi đến lúc Tô Hằng thức dậy, mới đi xuống lầu ăn bữa sáng cùng hắn.
Mới đầu Tô Hằng còn tưởng rằng cô mang thai, thấy lười biếng, nên cũng không đặt sự thay đổi của cô trong lòng.
Nhưng một ngày, hai ngày, mãi đến hơn hai tháng sau, Hạ Trừng ngay cả đi làm cũng chỉ làm xong việc Giang Bích Lan muốn cô làm, rồi nhân cơ hội quay về nhà, nhốt mình trong phòng.
Tô Hằng tan tầm về nhà, thường xuyên chỉ nhìn thấy ba mẹ hai người ngồi trong phòng khách mà không thấy tung tích của Hạ Trừng.
Mẹ của hắn không chỉ phàn nàn với hắn một lần:
“Con xem vợ của con đi, càng ngày càng không ra gì, cả ngày trốn tránh chúng ta, giống như trốn thứ gì vậy, đúng là thứ không phép không tắc.”
Tô Hằng rất ghét nghe mấy câu này, nhưng vẫn an ủi mẹ mình:
“Mẹ, có lẽ Trừng Trừng quá mệt mỏi, bây giờ cô ấy đang mang thai, không thể nào giúp mẹ giống như trước kia được.”
Bỗng nhiên Giang Bích Lan cất cao giọng nói, vô cùng ấm ức:
“Mẹ có bắt cô ta làm gì quá đáng đâu? Chỉ gọi cô ta ra ngoài hoạt động một chút, sau này lúc sinh con cũng có thể thuận lợi hơn, chẳng lẽ mẹ quan tâm cô ta mà cũng sai hả?”
“Mẹ, con không có ý này mà.”
“A Hằng, con hãy nói thật cho mẹ biết, có phải cô ta nói xấu gì về mẹ trước mặt con không?”
“Không có, mẹ đừng nghĩ nhiều, Trừng Trừng không phải loại người như vậy.”
“Không phải loại người như vậy? Con không có biết đâu, người vợ bảo bối kia của con lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với mẹ hết, lúc trưa mẹ tự mình xuống bếp hầm thuốc bổ, gọi cô ta xuống ăn, cô ăn không được mấy miếng, thì nói ăn no rồi.”
Giang Bích Lan vừa nói vừa gạt lệ.
Hạ Trừng đã hoàn toàn mất niềm tin với Giang Bích Lan, cô không bao giờ nghe lời bà ta răm rắp nữa.
Cô không muốn quản chuyện gì cả, cũng không quan tâm Giang Bích Lan sẽ nghĩ về cô thế nào.
Muốn cô làm một nàng dâu bé nhỏ khúm núm khiêm nhường giống như trước kia, thật xin lỗi, cô không làm được.
Ai cũng có tự tôn, ai cũng có tính tình, cô bị tàn phá quá nghiêm trọng, nên bây giờ cô bắt đầu chống cự một cách tiêu cực.
Buổi sáng, Hạ Trừng sẽ đợi đến lúc Tô Hằng thức dậy, mới đi xuống lầu ăn bữa sáng cùng hắn.
Mới đầu Tô Hằng còn tưởng rằng cô mang thai, thấy lười biếng, nên cũng không đặt sự thay đổi của cô trong lòng.
Nhưng một ngày, hai ngày, mãi đến hơn hai tháng sau, Hạ Trừng ngay cả đi làm cũng chỉ làm xong việc Giang Bích Lan muốn cô làm, rồi nhân cơ hội quay về nhà, nhốt mình trong phòng.
Tô Hằng tan tầm về nhà, thường xuyên chỉ nhìn thấy ba mẹ hai người ngồi trong phòng khách mà không thấy tung tích của Hạ Trừng.
Mẹ của hắn không chỉ phàn nàn với hắn một lần:
“Con xem vợ của con đi, càng ngày càng không ra gì, cả ngày trốn tránh chúng ta, giống như trốn thứ gì vậy, đúng là thứ không phép không tắc.”
Tô Hằng rất ghét nghe mấy câu này, nhưng vẫn an ủi mẹ mình:
“Mẹ, có lẽ Trừng Trừng quá mệt mỏi, bây giờ cô ấy đang mang thai, không thể nào giúp mẹ giống như trước kia được.”
Bỗng nhiên Giang Bích Lan cất cao giọng nói, vô cùng ấm ức:
“Mẹ có bắt cô ta làm gì quá đáng đâu? Chỉ gọi cô ta ra ngoài hoạt động một chút, sau này lúc sinh con cũng có thể thuận lợi hơn, chẳng lẽ mẹ quan tâm cô ta mà cũng sai hả?”
“Mẹ, con không có ý này mà.”
“A Hằng, con hãy nói thật cho mẹ biết, có phải cô ta nói xấu gì về mẹ trước mặt con không?”
“Không có, mẹ đừng nghĩ nhiều, Trừng Trừng không phải loại người như vậy.”
“Không phải loại người như vậy? Con không có biết đâu, người vợ bảo bối kia của con lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với mẹ hết, lúc trưa mẹ tự mình xuống bếp hầm thuốc bổ, gọi cô ta xuống ăn, cô ăn không được mấy miếng, thì nói ăn no rồi.”
Giang Bích Lan vừa nói vừa gạt lệ.
Hạ Trừng đã hoàn toàn mất niềm tin với Giang Bích Lan, cô không bao giờ nghe lời bà ta răm rắp nữa.
Cô không muốn quản chuyện gì cả, cũng không quan tâm Giang Bích Lan sẽ nghĩ về cô thế nào.
Muốn cô làm một nàng dâu bé nhỏ khúm núm khiêm nhường giống như trước kia, thật xin lỗi, cô không làm được.
Ai cũng có tự tôn, ai cũng có tính tình, cô bị tàn phá quá nghiêm trọng, nên bây giờ cô bắt đầu chống cự một cách tiêu cực.
Buổi sáng, Hạ Trừng sẽ đợi đến lúc Tô Hằng thức dậy, mới đi xuống lầu ăn bữa sáng cùng hắn.
Mới đầu Tô Hằng còn tưởng rằng cô mang thai, thấy lười biếng, nên cũng không đặt sự thay đổi của cô trong lòng.
Nhưng một ngày, hai ngày, mãi đến hơn hai tháng sau, Hạ Trừng ngay cả đi làm cũng chỉ làm xong việc Giang Bích Lan muốn cô làm, rồi nhân cơ hội quay về nhà, nhốt mình trong phòng.
Tô Hằng tan tầm về nhà, thường xuyên chỉ nhìn thấy ba mẹ hai người ngồi trong phòng khách mà không thấy tung tích của Hạ Trừng.
Mẹ của hắn không chỉ phàn nàn với hắn một lần:
“Con xem vợ của con đi, càng ngày càng không ra gì, cả ngày trốn tránh chúng ta, giống như trốn thứ gì vậy, đúng là thứ không phép không tắc.”
Tô Hằng rất ghét nghe mấy câu này, nhưng vẫn an ủi mẹ mình:
“Mẹ, có lẽ Trừng Trừng quá mệt mỏi, bây giờ cô ấy đang mang thai, không thể nào giúp mẹ giống như trước kia được.”
Bình luận