Chẳng qua Lục Trí Viễn không có ngốc nghếch như vậy, để cô nói xong dăm ba câu, lập tức khéo léo lảng tránh vấn đề.
“Em vẫn còn chưa nói với anh, người con trai lúc nãy là ai.”
Hạ Trừng nhướng mày: “Là con trai nuôi của cha em, xem ra anh rất có hứng thú đối với anh ta, có muốn hôm nào tôi giới thiệu hai người với nhau? Nếu được hai người có khi có cơ hội phát triển với nhau.”
Cô cảm thấy bị xúc phạm, cho nên cố ý lấy xu hướng tình dục của anh ta ra để nói đùa.
Lục Trí Viễn vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi, anh chỉ là hiếu kỳ không có ý gì khác.”
Hạ Trừng cười cười, không còn truy hỏi vấn đề này đến cùng.
Đàn ông đỗi đãi khác biệt với đối thủ uy hiếp của mình.
Có lẽ trong mắt Lục Trí Viễn, Tô Hằng mang đến cho anh ta một cảm giác khác biệt rất lớn so với người bình thường.
Nhưng cho dù hiện tại anh ta không biết được Tô Hằng là ai, nhưng trong tương lai một ngày nào đó anh sẽ biết được.
Khoảng cách cho đến ngày tên tuổi Tô Hằng nổi danh cả nước còn cách thời gian đến mấy năm, đến lúc đó chỉ cần đưa ra tấm hình của anh cho một đứa trẻ bất kỳ ở trên đường xem, cũng có thể khiến cho đứa bé nêu lên tên anh.
Nhóm người bọn anh lùng theo đúng dấu vết khoa học kỹ thuật tân quý trước kia là đầu thể kỷ 21, mới bỗng nhiên xuất hiện tầng lớp giàu có. Không thể có cơ hội tương tự như vậy trước hoặc sau nó.
Chuyện thành công của đám người này không có cách nào để sao chép được, trong đó nhất định phải có nền tảng và điều kiện rất đặc biệt của thời đại.
Lục Trí Viễn về sau có rất nhiều thời gian, cùng với Tô Hằng trở thành bạn bè, tạm thời cơ bản không cần nóng lòng.
Người giàu có ngoại trừ không cần phải lo lắng không có người chịu làm bạn thì họ càng sẵn lòng làm bạn với nhau.
Xe chậm rãi chạy đến một bên bến tàu, lúc này đã có không ít người lần lượt đến.
Bọn họ theo tốp năm tốp ba đậu xe dưới mặt đất, rồi đi lên chiếc du thuyền kia.
Tất cả mọi người đều ăn mặc một cách đơn giản thoải mái, phần lớn nhóm mấy cậu con trai mặc quần đùi dài đến gối, áo sơ mi có mở mấy nút trên cổ, đám con gái thì đa số là mặc váy ngắn bó sát.
Ngược lại đồ của Hạ Trừng đang mặc lại có chút hơi đoan trang, ngay ngắn, thật sự cô cũng muốn học theo người ta ăn mặc như vậy, nhưng lật khắp tủ quần áo của cô cũng không thể tìm ra một món đồ quần áo nào tương tự.
Chẳng qua khi vào bên trong cũng có những người ăn mặc khác biệt, Từ Ninh mặc một bộ trang phục màu đen, đặc biệt bắt mắt giữa đám đàn ông phụ nữ có phong cách nhàn nhã.
Từ Nình vừa nhìn thấy Hạ Trừng, lập tức giơ tay vẫy vẫy cô, sau đó đạp lên đôi cao gót cao ba tấc, lộc cộc lộc cộc đi tới.
“Trừng Trừng, lúc đầu mình không muốn tham gia, nhưng Trịnh Sỹ Hào nói với mình là cậu sẽ đến, mình còn không tin, không nghĩ là cậu đến thật.”
Hạ Trừng nói: “Rất lâu không có ra ngoài hít thở không khí, mình nhân cơ hội này mà ra ngoài chơi.”
Từ Ninh nhìn Lục Trí Viễn gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Cô ấy ôm lấy khuỷu tay của Hạ Trừng: “Đi, cậu đi theo mình, dẫn cậu đi gặp mặt một chút.”
Hạ Trừng cười khổ, thật không biết từ trước đến nay rốt cuộc cô biến bản thân mình thành loại hình tượng gì, mà ngay cả bạn thân của cô cũng đều cảm nhận cô là một người cứng nhắc không hiểu được.
Từ Ninh lôi kéo cô lên thuyền, đưa cô đi xuống tầng dưới trong khoang thuyền để tìm đồ ăn.
“Trước tiên lấp đầy dạ dày đã, nếu không lát nữa uống rượu sẽ dễ dàng say.”
“Được.”
“Nhưng cũng đừng ăn quá nhiều, mình sợ cậu lần đầu tiên lên thuyền, ăn no quá sẽ mau buồn nôn.”
“Biết rồi.”
Từ Ninh đột nhiên đưa tay ra sờ sờ đầu của cô nói: “Đứa bé ngoan, thật nghe lời.”
Hạ Trừng bóp lấy eo Từ Ninh: “Cậu dám trêu đùa mình, không sợ mình cù nhột chết cậu.”
Từ Ninh cầu xin tha thứ: “Đừng làm như vậy, mình cũng là vì tốt cho cậu.”
Về sau ăn xong đồ ăn, các cô mới đi lên tầng cao nhất của boong tàu, ở khu đó có một cái ghế sô pha to cỡ lớn, lúc này đã có rất nhiều người tụ tập ở nơi đó nói chuyện phiến.
Thuyền rời bến cảng lái về phía biển lớn, mặt biển đen kịt một mảnh, không có gì ngoài ánh đèn trên thuyền. Thuyền được dùng hết tâm sức để trang trí, có nhiều đèn lồng thủy tinh bên trong có đặt một ngọn nến nhỏ. Còn lại là một bầu trời đầy ánh sao.
Hạ Trừng ngẩng đầu lên, nhìn những vì sao trên bầu trời, mặc dù gió biển thổi mạnh mẽ làm rối hết tóc của cô, nhưng giờ phút này tâm tình của cô lại cảm thấy vô cùng được thả lỏng.
Khó trách có không ít người trầm mê hưởng thụ, ngay cả người cuồng công việc như cô không thể không thừa nhận, giống như bây giờ không làm chuyện gì cũng là một loại hưởng thụ hết sức đặc biệt.
May mắn là bất cứ loại hình giải trí nào khiến người ta đắm chìm đều cần phải dùng đến tiền.
Không có tiền còn muốn chơi?
Thì nằm nằm mơ mộng cho nhanh.
Cho nên con người khi còn sống, hao tổn đến chín mươi phần trăm tinh lực để làm việc, chỉ còn lại mười phần trăm dùng để vui chơi.
Nếu như suốt ngày chỉ biết chơi đùa, đổi lại tâm hồn sẽ bị trống rỗng.
Con người thật ra là một loài động vật vô cùng kỳ quái.
Lục Trí Viễn đi đến, ngồi ngay bên cạnh Hạ Trừng.
Từ Ninh bị Trịnh Sỹ Hào bám sát, không biết anh ta dán vào tai cô ấy nói nhưng lời gì mà chọc cho Từ Ninh cười lớn, cũng không rảnh để đi bồi Hạ Trừng.
Không thể không nói khi hai người bọn họ đứng bên cạnh nhau thật là xứng đôi.
Trịnh Sỹ Hào có một gương mặt nhỏ nhắn giống “tiểu thịt tươi” như không bao giờ già đi, còn Từ Ninh lại là một mỹ nữ thân hình kiều diễm. Hai người họ đi đến chỗ nào đều trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Tình yêu giống như một ván cờ vậy. Một số người chơi BlackJack đối với chuyện thắng thua tương đối sảng khoái.
Hạ Trừng kiếp trước thường chơi mạt chược. Một khi bị người máy chơi tính toán tường tận rõ ràng không nói, còn bị hao phí hết tinh thần và thể lực, cuối cùng cô bị thua trắng tay, rốt cuộc rời ván chơi với tâm trạng ủ dột buồn bã.
Càng khuya bầu không khí càng High, ngấm thêm một chút cồn rượu, mấy đôi tình nhân đã dán sát nhau ở trên boong thuyền nhẹ nhàng khiêu vũ.
Hạ Trừng có một loại khí chất nhận rõ đạo lý đối nhân xử thế, cô đang ở vào độ tuổi của người phụ nữ, nên rất dễ nhìn thấy.
Chẳng qua Lục Trí Viễn không có ngốc nghếch như vậy, để cô nói xong dăm ba câu, lập tức khéo léo lảng tránh vấn đề.
“Em vẫn còn chưa nói với anh, người con trai lúc nãy là ai.”
Hạ Trừng nhướng mày: “Là con trai nuôi của cha em, xem ra anh rất có hứng thú đối với anh ta, có muốn hôm nào tôi giới thiệu hai người với nhau? Nếu được hai người có khi có cơ hội phát triển với nhau.”
Cô cảm thấy bị xúc phạm, cho nên cố ý lấy xu hướng tình dục của anh ta ra để nói đùa.
Lục Trí Viễn vội vàng giải thích: “Thật xin lỗi, anh chỉ là hiếu kỳ không có ý gì khác.”
Hạ Trừng cười cười, không còn truy hỏi vấn đề này đến cùng.
Đàn ông đỗi đãi khác biệt với đối thủ uy hiếp của mình.
Có lẽ trong mắt Lục Trí Viễn, Tô Hằng mang đến cho anh ta một cảm giác khác biệt rất lớn so với người bình thường.
Nhưng cho dù hiện tại anh ta không biết được Tô Hằng là ai, nhưng trong tương lai một ngày nào đó anh sẽ biết được.
Khoảng cách cho đến ngày tên tuổi Tô Hằng nổi danh cả nước còn cách thời gian đến mấy năm, đến lúc đó chỉ cần đưa ra tấm hình của anh cho một đứa trẻ bất kỳ ở trên đường xem, cũng có thể khiến cho đứa bé nêu lên tên anh.
Bình luận