Trong mắt hắn, Viên Lỵ là một cô gái trẻ tuổi mới bước vào đời, có chút ngây thơ hoạt bát quá mức, có thể lý giải là tuổi tác của cô ta còn nhỏ, không hiểu được nhiều lễ phép.
Viên Lỵ mặc dù thường xuyên không biết lớn nhỏ, nhưng hắn cũng không để ở trong lòng.
Tô Hằng bắt đầu có cảm giác giác không thích hợp là lúc hắn đang dửng dưng nói chuyện với cô ta thì giọng nói Viên Lỵ trở nên dè dặt, lí nhí, nếu lúc nói chuyện mà tiếp xúc ánh mắt với hắn, thì trong phút chốc hai lỗ tai cô ta đỏ bừng lên.
“Boss, em sẽ đi pha cà phê đây, anh có muốn uống một cốc khống?” Viên Lỵ kiểu gì cũng sẽ mượn việc nhỏ như vậy, thăm dò đi vào phòng làm việc của hắn.
“Được, làm phiền cô rồi.”
“Không đâu.” Cô ta dừng lại một chút, cố ý hỏi: “Cà phê không thêm đường và sữa đúng không ạ.”
“Ừm.”
Viên Lỵ không lập tức rời đi, cô ta còn nói: “Đúng rồi, Boss, giữa trưa anh muốn ăn cái gì, chúng ta có thể cùng đặt chỗ trước đó.”
Tô Hằng không ngẩng ngẩng đầu lên: “Đều được, tùy tiện đặt là được.”Viên Lỵ cong lên khóe miệng, “Vậy em sẽ tự mình quyết định nhé.”
Mỗi khi hắn tới gần cô, cô ta đều lộ ra ánh mắt vô cùng sùng bái với hắn.
Trong lúc họp, chỉ cần hắn đứng lên bục trình bày phát biểu, cô ta sẽ không kiêng kị chút nào ánh mắt nóng như lửa cháy vững vàng khóa ở trên người hắn, cô ta luôn luôn tinh tế lắng nghe tới mỗi câu hắn nói, sau đó làm bộ cực tán đồng ý nghĩ của hắn, liên tiếp gật đầu.
Khi hắn báo cáo xong, lúc mọi người vỗ tay, ân thanh vỗ tay của Viên Lỵ luôn luôn vang dội hơn so với người khác.
Lúc bấy giờ cô ta không còn mặc áo sơ mi cùng quần jean đơn giản nữa, mà là mặc trang phục người lớn hơn, hoặc là váy ngắn, cách ăn mặc ngày càng vượt quá số tuổi của cô ta.
Tô Hằng không có khả năng không biết được tâm tư của người con gái này, nhưng hắn không hề ngăn cản sự ái mộ của cô ta đối với hắn.
Đối với một người đàn ông trưởng thành mà nói, được một người con gái còn trẻ dạ non bụng sùng bái, không chỉ mang đến cho hắn cảm giác thành tựu, mà còn mang đến cho hắn không ít lòng hư vinh.
Loại tình huống mập mờ như có như không kia, đủ để cuộc sống của hắn thêm phần ngột ngạt, tăng thêm một mức
Nhưng cho dù có dụ hoặc lớn như vậy, Tô Hằng không hề tiến thêm một bước nữa.
Bọn hắn đôi khi sẽ tổ chức các buổi gặp gỡ riêng tư, công ty cho phép mọi người mang theo bạn bè người thân tham gia.
Có khi bọn hắn chọn nghỉ phép ở một khách sạn nào đó, thuê phòng họp, họp xong thì bắt đầu các hoạt động ăn mừng vui chơi giải trí.
Bình thường thường trong những buổi như thế này, Tô Hằng sẽ mang theo Hạ Trừng và hai đứa nhỏ cùng ra ngoài, coi như vợ chồng khó một lần được xuất ngoại đi du lịch. Chẳng qua mẹ của hắn không thể xa rời cháu trai bảo bối nên cũng đi theo.
Trong mắt đám nhân viên, vợ ông chủ Hạ Trừng là một người phụ nữ vô cùng điềm đạm, nho nhã.
Cô thường không nói chuyện nhiều lắm, chỉ một mực an tĩnh ôm hai đứa nhỏ ngồi phía trước hoặc đứng sau lưng Tô Hằng.
Mặc dù vóc người xinh đẹp, nhưng quá mảnh mai yếu ớt,
Hai mắt vô thần thái, phảng phất giống một đóa hoa thố tía, đứng bên cạnh một người đàn ông không mang đến cảm giác gì đặc biêt.
Đám nhân viên bọn họ đều không thể hiểu nổi tại sao vì sao vị Boss huyền thoại đỉnh cao của giới khoa học kỹ thuật lại cưới một người vợ không có gì đặc biệt, nổi trội như vậy?
Cô chỉ thích hợp nuôi dưỡng trong nhà, càng lại không thích hợp để xuất hiện nơi công chúng, chứ nói gì đến việc ở bên ngoài có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của chồng, lấy thủ đoạn của các vị phu nhân giàu có khác mà so sánh.
Viên Lỵ đương nhiên cũng cảm thấy như vậy.
Muốn thay thế vào vị trí đó không phải không thấy rõ ràng đó là một chuyện khó khăn biết bao nhiêu.
Nhưng cô ta sẽ không làm như thế, chí ít hiện tại sẽ không.
Điểm khác biệt lớn nhất so với những nhân viên khác đó là Viên Lỵ sẽ chủ động đi nói chuyện phiến cùng với Hạ Trừng.
Cô ta không quên giúp đỡ Hạ Trừng giảm bớt áp lực nuôi trẻ, ôm hai đứa trẻ vào trong ngực mình, cố ý trêu chọc cho đứa trẻ nhỏ mới một tuổi kia cười khanh khách không ngừng.
Giang Bích Lan thấy thế, không ngừng khen ngợi cô ta: “Nhìn cháu còn trẻ tuổi như vậy mà cũng hiểu được cách chăm sóc trẻ con thật khó mà tìm được người như vậy trong thời đại này.”
Viên Lỵ khiêm tốn nói: “Không đâu, là do bé cưng ngoan ngoãn, chứ cháu không có khả năng chăm sóc tốt em bé đâu ạ.”
Hạ Trừng chỉ ngồi ở bên cạnh mỉn cười, luôn luôn không nói một câu nào.
Viên Lỵ xoay đầu lại nói: “Vẫn là chị Hạ vô cùng lợi hại, có thể nuôi dưỡng một đứa bé đáng yêu nghe lời đến như vậy.”
Hạ Trừng cười cười nhẹ nhàng lắc đầu.
Giang Bích Lan ngồi ngay một bên lại nói: “Cô suốt ngày ở trong nhà, đương nhiên là phải nuôi dưỡng con cái thật tốt.”
Ý cười đến bên miệng Hạ Trừng bỗng nhiên ngưng lại. Vào thời điểm lúng túng này, Viên Lỵ âm thầm vỗ tay, nhìn cô thể hiện ánh mắt đồng cảm.
Viên Lỵ nói: “Gì à, nói như người chưa chắc là đúng. Đó là Gì không biết một người họ hàng của cháu cũng hay ở trong nhà chăm sóc con mình kết quả là đứa con kia mở cửa sổ đi ra ngoài, rời khỏi nhà cách hai cây số, bị cảnh sát phát hiện mang về trong cục rồi liên lạc với gia đình đến nhận về, mà lúc đó cô ta vẫn chưa biết con mình đi mất lúc nào.”
Giang Bích Lan cảm thán: “Sơ ý như thế, quả thật rất bất hợp lý, không xứng với chức danh người mẹ gì cả.”
Hạ Trừng mắt nhìn Viên Lỵ, cô rất cảm kích cô ta đã giúp mình chuyển hướng chú ý của mẹ chồng đi.
Ban đêm lúc mọi người đang ăn cơm, Hạ Trừng vôi vàng bận rộn cho bé cưng ăn cơm, bản thân cũng không thể ăn nhiều là mấy.
Viên Lỵ đặc biệt đi tới bàn ăn chính, cầm lấy bát ăn trong tay Hạ Trừng, cẩn thận ôn nhu giúp cô cho bé cưng ăn, để cô có thể rảnh rỗi một lúc mà ăn cho nốt bữa cơm.
Trong khi nhân viên của hắn vội vàng làm công việc di chuyển, hoặc là tu tập một chỗ để nói chuyện trời đất, thì chỉ có Viên Lỵ sợ Hạ Trừng nhàm chán, nên luôn luôn ở bên cạnh cô.
Nhưng lúc Hạ Trừng rốt cuộc cũng có thời gian quan sát đám nhân viên trên sân đang ca hát thì không chú ý đến việc Viên Lỵ ôm lấy bé cưng, nhìn Tô Hằng mà vung vẩy tay nhỏ đáng yêu của bé, mà người chồng thân ái của cô cũng cười khen ngợi lại với Viên Lỵ.
Nếu như dùng câu nói tàn nhẫn để hình dung, đây chính là lúc chồng cô bắt đầu có ấn tượng tốt với một người phụ nữ khác, bọn họ đưa mắt liếc tình mà cô lại không phát giác được bất cứ chuyện gì.
Tình yêu không đủ khả năng để chịu được cám dỗ. Đừng bao giờ cho người khác cơ hội thử những điểm mấu chốt của sự phản bội.
Khi đối mặt với chuyện tình cảm, bạn không nên nói về niềm tin. Nếu bạn không chịu nổi khả năng để mất, đừng mạo hiểm, hãy để người ta có cơ hội quyến rũ những người mình yêu thương nhất.
Hạ Trừng biết ngay lúc đó cô là quá tự tin với tình yêu của mình.
Bình luận