Vào lúc khó xử như vậy, bốn phương an bài với nhau, nhị hoàng tử mang theo hơn mười người bên cạnh và không phân tán ra chung quanh, hắn cùng Trần Mạn Dao cùng tìm kiếm.
Vê phần Công Tôn Dịch, Chu Hoành và Hứa San, mặc dù ba người có tự tin nhưng vẫn mang theo năm ba người bên cạnh và tách ra tìm kiếm Bạch Tiểu Thuần, về phần những người khác tạo thành một tổ năm người, nhìn như không an toàn liên biến thành một tổ mười người, một khi gặp phải Bạch Tiểu Thuần, bọn họ có nắm chắc kéo dài thời gian chờ mọi người vây kín chung quanh.
Cả thế giới Luyện Hồn Hồ lòng người bàng hoàng, các thiên kiêu hiểu ra Bạch Tiểu Thuần cường hãn, trước mắt không có lựa chọn nào khác, lại không ra được, chỉ có thể dựa theo phương án của đám người Công Tôn Dịch mà đi tìm chung quanh.
Cả đám người nghiến rắng nghiến lợi, hạ quyết tâm chỉ cần vây quanh Bạch Hạo liền ra tay toàn lực giết Bạch Hạo không chỗ chôn.
Tất cả mọi người đều biết thời gian cấp bách, nhất định phải mau chóng giải quyết Bạch Tiểu Thuần, nếu không bọn họ sẽ thua.
Vào lúc mọi người dựa vào kế hoạch tìm kiếm, Bạch Tiểu Thuần đang ở trong một cái sơn cốc, hắn đứng ở nơi đó, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía trước, gần ba mươi thiên kiêu Man Hoang đang ngồi song song với nhau, cả đám nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, tu vi và tứ chi của bọn họ bị phong ấn, ánh mắt của bọn họ mang theo uy hiếp nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.
– Có bản lĩnh giết chúng ta xem!
– Hừ, Bạch Hạo, ngươi chọc vào đại họa lớn bằng trời rồi, cho dù là Cự Quỷ Vương cũng không thể bảo vệ ngươi.
Triệu Đông Sơn, Tiểu Lang Thần cũng ở trong đó, đôi mắt bọn họ đỏ rực, nếu như ánh mắt có thể giết người, bọn họ nhất định dùng ánh mắt nghiền Bạch Tiểu Thuần thành tro.
– Dám uy hiếp ta, ngươi chờ đó!
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt đảo qua ba mươi người trước mặt mình, thần sắc ngạo nghễ cầm Vĩnh Dạ Tán ra khỏi túi trữ vật, hắn lập tức đi tới trước mặt tên thanh niên uy hiếp.
Thanh niên kia vô cùng ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.
– Ngươi muốn làm gì!
– Không làm gì, khục khục, ta tu hành cần sinh cơ, mượn của ngươi một chút…
Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, hắn không chần chờ nửa điểm, lúc này cầm Vĩnh Dạ Tán trong tay đâm vào người tên thanh niên.
Thanh niên phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, mọi người vừa nghe thấy tiếng kêu liền khiếp sợ không nhỏ, tiếng hít thở dồn dập, trong mắt mang theo hoảng sợ nhìn thân thể của thanh niên kia đang héo rũ thật nhanh, nhanh tới mức mắt thường có thể nhìn rõ ràng, chỉ hơn mười giây ngắn ngủi, đầu tóc thanh niên bạc trắng, thân thể da bọc xương, rất nhiều người hãi hùng khiếp vía khi nhìn cảnh này, càng sợ hãi nhìn sang Bạch Tiểu Thuần.
Nhất là trên Vĩnh Dạ Tán, sinh ra hấp lực và sinh ra khí tức quái dị, dường như Vĩnh Dạ Tán hóa thành cái miệng lớn thôn phệ tất cả sinh cơ của bọn họ.
Sinh rót vào trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần, thân thể Bạch Tiểu Thuần rung động không nhỏ, thấy hút đủ nhiều liền rút Vĩnh Dạ Tán ra khỏi cơ thể thanh niên, sắc mặt của hắn hồng nhuận phơn phớt, không để ý đến mọi người, hắn nhanh chóng ngồi xuống lập tức vận chuyển Bất Tử Quyển tầng thứ tư, Bất Tử Cốt!
Khi vận chuyển công pháp, sinh cơ trong cơ thể hắn biến mất nhanh chóng, dung nhập vào trong xương cốt toàn thân Bạch Tiểu Thuần, chẳng khác gì cam lộ tưới lên mặt đất khô hạn, trên mặt Bạch Tiểu Thuần còn mang theo thần thái khoan khoái thoải mái.
Cảnh tượng này làm đám người Tiểu Lang Thần và Triệu Đông Sơn run rẩy, sắc mặt tái nhợt và vô lực, bọn họ đồng thời khiếp sợ nhìn thanh niên bị hấp thu sinh cơ, bộ dạng của thanh niên này da bọc xương và hấp hối, mặc dù không có tử vong nhưng nguyên khí đại thương, làm da đầu mọi người rung động.
– Bạch Hạo tu luyện ma công gì?
– Trời ơi, không ngờ lại hút lấy sinh cơ tu luyện.
– Ta biết vì sao hắn bắt chúng ta rồi, hắn muốn cầm chúng ta tu luyện.
Vào lúc tất cả mọi người kinh hãi lạnh mình, đôi mắt Bạch Tiểu Thuần mở ra, tinh thần dạt dào và vui sướng không nhỏ.
– Ha ha, quả nhiên đúng như ta dự đoán lúc trước, chỉ cần có đầy đủ sinh cơ thì ra có thể tu luyện Bất Tử Cốt, hừ hừ, ta không giết đám người này nhưng hút sạch sinh cơ của bọn chúng và ném cho Cự Quỷ Vương, cứ để Cự Quỷ Vương đau đầu đi thôi!
Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc, nụ cười làm những người nơi đây vô cùng khiếp sợ, không chờ bọn họ nói gì, Bạch Tiểu Thuần đứng lên đi tới trước mặt thiên kiêu thứ hai.
– Ngươi tốt, hi vọng ngươi có thể phối hợp một chút, yên tâm, không đau đớn đâu…
Bạch Tiểu Thuần tươi cười chân thành, lúc hắn nói ra câu này làm thiên kiêu kia sợ hãi biến sắc, Vĩnh Dạ Tán đâm vào người hắn…
Sau đó là người thứ ba, thứ tư… Nửa canh giờ qua đi, Bạch Tiểu Thuần hấp thu sinh cơ của người nơi đây một lần,mỗi lần hút sinh cơ vào cơ thể, thân thể hắn run rẩy vài lần, xương cốt trong cơ thể được sinh cơ dung nhập và vận hành công pháp nên không ngừng kêu răng rắc.
Trong tiếng xương cốt kêu vang, toàn thân Bạch Tiểu Thuần sinh ra hào quang màu đen nhưng sau đó biến mất nhanh chóng, hắn mở mắt phun một ngụm trọc khí ra ngoài, xương cốt toàn thân cứng hơn trước rất nhiều.
– Thối Cốt Cảnh, đệ nhị trọng thiên!
Bạch Tiểu Thuần vô cùng chờ mong, hắn biết rõ chỉ cần Thối Cốt Cảnh tăng lên một trọng thiên là hắn đủ tiêu chuẩn thi triển Bất Diệt Đế Quyền.
– Bất Tử Cốt cần sinh cơ quá kinh khủng, nhiều người như vậy chỉ có thể miễn cưỡng giúp ta tu hành tới nhị trọng thiên mà thôi… Chuyện này cũng quá khoa trương, lúc này đi vào Luyện Hồn Hồ là đúng, những thiên kiêu này không khác gì đại dược.
Thàn thái Bạch Tiểu Thuần sáng láng, hắn nhìn đám thiên kiêu da bọc xương trước mặt, bộ dạng ểu oải không phấn chấn, hắn lại trói buộc họ và ném vào túi trữ vật, sau khi làm xong hắn liền bay vào trong sương mù.
Vào trong sương mù, Bạch Tiểu Thuần che dấu tung tích và cẩn thận tiến lên phía trước, hắn cau mày và phát hiện những thiên kiêu này không còn đi vài người nữa, đã biến thành tiểu đội mười người.
Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một khi ra tay sẽ khó kết thúc trong thời gian ngắn, một khi đám người khác vây quanh, chính mình sẽ bị vây công như lần trước.
Bình luận