– Cút ngay cho ta, Bạch Hạo, ta tiếp tục đánh bạc với ngươi…
Thanh niên áo trắng đã phát điên, hắn không thể không đánh bạc, đánh bạc thì hắn biết mình còn có khả năng thắng, nếu như thua hắn đại bại, cái giá quá lớn làm hắn không chịu nổi, chết cũng không thể nói thoả mãn.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thanh niên áo trắng thật sâu, không nói thêm câu nào, hắn cầm ngọc bội bước vào trong phòng, có vô số ánh mắt tập trung vào thân ảnh của hắn, lúc này sắc mặt mọi người biến, bọn họ nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần đi vào phòng, muốn tiếp tục quan sát, lại phát hiện trong phòng Bạch Tiểu Thuần có hào quang cấm chế sáng ngời, chẳng những ngăn cản tất cấ thần thức, thậm chí ngăn cản tất cả hào quang phát ra, cho dù có người vận dụng thủ đoạn đặc biệt cũng không nhìn thấy gì!
Lực lượng mặt nạ ngăn cách tất cả, nếu có người đủ thực lực bài trừ ngăn cách này sẽ có thế nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần hình ảnh luyện linh bình thường, chỉ có điều người làm được phải có tu vi Bán Thần.
Đây là Bạch Tiểu Thuần tận lực làm ra, dù cấm chế ngăn cách quan bị phá cũng nhìn thấy những hình ảnh hắn muốn người khác nhìn thấy, tử đó bỏ qua nghi kỵ của các cường già.
Từ lúc bắt đầu, Bạch Tiểu Thuần cũng đã thiết trí như vậy, dựa vào lực lượng mặt nạ yểm hộ hắn tốt nhất, trước mắt lúc Bạch Tiểu Thuần luyện linh, số hồn tu chạy tới bên ngoài càng ngày càng nhiều, rậm rạp chằng chịt, chẳng những khu tám mươi chín khu đều đây, cho dù trên không trung cũng có người quan sát.
Các lời nghị luận và huyên náo xôn xao, ngay sau đó hình thành tiếng ồn ào vang lên khắp các nơi.
– Bạch Hạo nhất định là Luyện Hồn Sư Huyền phẩm, hơn nữa còn là Huyền phẩm đỉnh phong.
– Bất cứ Luyện Hồn Sư Huyền phẩm nào cũng có một ít thủ đoạn đặc thù gia tăng xác xuất thành công thật lớn, chỉ có lần luyện linh từ mười bốn lần lên mười lăm lần cần thủ đoạn lợi hại mà thôi, hơn nữa còn phải đụng đại vận.
– Trên thực tế, lần đánh bạc này không phải dùng thủ pháp Luyện Hồn Sư, mà là so vận khí…
– Bất kể như thế nào, sau chuyện lần này Thiên Hạ Đệ Nhất Luyện Linh Phô sẽ biến thành danh xứng với thực, nhất định sẽ oanh động thành Khôi Hoàng.
Vào lúc tất cả mọi người nghị luận, thân thể thanh niên áo trắng run rẩy, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, đầu óc trống rỗng, chuyện này quá lớn, hắn đã săp sụp đổ không chịu nổi.
– Tại sao lại như vậy…
– Dựa theo kế hoạch thì đúng… Nhưng tại sao hắn thành công nhiều lần? Ta đã chuẩn bị nhiều hồn dược như thế có lẽ đã đủ, hắn lại không bại lần nào!
– Lần này hắn nhất định thất bại, chỉ cần thất bại thì ta thành công.
Thời gian chậm rãi trôi qua, người tụ tập bên ngoài cửa hàng càng ngày càng nhiều, không có ai không kiên nhẫn, bởi vì luyện linh mười bốn lần lên mười lăm lần trong nhận thức của mọi người rất hao phí thời gian, mặc dù đang nghị luận nhưng bọn họ vẫn dùng thần thức bao phủ gian phòng.
Sắc mặt hồn Bạch Hạo không biểu tình bay qua một bên, nội tâm hắn không ngừng thở dài, hắn cảm giác sư tôn của mình quá hấp dẫn thù hận, hơn nữa càng am hiểu tuyệt địa phản kích, lần này chính là như thế…
Nhìn thấy bộ dạng thanh niên áo trắng tóc tai bù xù, hồn Bạch Hạo cảm thấy đồng tình, ngươi tìm ai gây phiền toái không tốt, hết lần này tới lần khác lại đắc tội sư tôn của ta…
Qua một giờ nhưng Bạch Tiểu Thuần không đi ra, thực tế sau khi đi vào phòng hắn đã khoanh chân thổ nạp, không có đi luyện linh, sau khi trôi qua ba canh giờ, Bạch Tiểu Thuần phun ra một ngụm trọc khí và mở mắt ra, suy nghĩ thời gian đã tới liền lắc đầu than thở.
– Ta thật không muốn bẫy ngươi, cũng không có biện pháp, ta đã khuyên ngươi đừng tiếp tục, ngươi không nghe còn kiên trì, một khi ta ra tay, chính ta còn sợ ta.
Bạch Tiểu Thuần cảm giác mình quá lương thiện thuần khiết, hắn bắt đầu luyện linh, lúc này ngọc bội trong tay xuất hiện kim văn thứ năm, lực lượng Thiên Nhân bao phủ thiên địa, con giao long bên trong cũng rõ ràng hơn trước, thậm chí nó cho người ta ảo giác là Thiên Nhân Hồn.
– Là bảo bối tốt!
Bạch Tiểu Thuần động tâm, sau khi luyện linh ngọc bội hắn đã cân nhắc thấu triệt, biết rõ một khi phát động sẽ huyễn hóa hư ảnh giao long có thực lực không tầm thường.
Vuốt vuốt một phen, Bạch Tiểu Thuần đứng lên, hắn giả vờ bộ dạng suy yếu tinh lực xói mòn, trên đầu đổ mồ hôi lạnh, thậm chí trên người cũng đầy mồ hôi đi ra bên ngoài.
Vào lúc hắn đi ra, thần thức và vô số ánh mắt ngưng tụ vào người, nhất là nhìn ngọc bội trên bàn tay hắn, người bên ngoài yên tĩnh.
Sau khi yên tĩnh ngắn ngủi đã bộc tiếng kinh hô và xôn xao kinh thiên động địa.
– Trời ơi…
– Mười lăm lần!! Ta cảm nhận được khí tức Thiên Nhân của nó!
– Thành công, hắn thực thành công, đây chính là pháp bảo luyện linh mười lăm lần đấy!
Vô số người thèm muốn và tham lam.
– Pháp bảo luyện linh mười lăm lần, bất cứ món nào đưa lên đấu giá hội cũng sẽ có giá trên trời, Bạch đại sư lại tự tay luyện ra.
Chung quanh có tiếng nghị luận như sấm nổ vang khắp một nửa thành Khôi Hoàng, huống chi thanh niên áo trắng không còn gì để nói.
– Không có khả năng… Không có khả năng… Đây không phải thực…
Ánh mắt thanh niên áo trắng tan rả, hắn run rẩy lui ra phía sau giống như rất tuyệt vọng, hắn thất hồn lạc phách thì thào lẩm bảm, sau đó lại gào to..
– Ngươi xem, vừa rồi ta hảo ý khuyên ngươi dừng lại đúng không, ngươi còn muốn tiếp tục, bỏ đi bỏ đi, ta cũng là người mềm lòng, giảm số lẻ cho ngươi, ta chỉ lấy tám trăm ngàn hồn dược mà thôi.. Ah, không đúng, còn cái giá gấp mười lần nếu làm người thỏa mãn nữa, tám ức hồn dược…
Bạch Tiểu Thuần nháy mắt mấy cái, hắn cũng choáng váng khi nói ra con số này, ánh mắt trông mong nhìn tên thanh niên áo trắng.
– Ngươi ngàn vạn đừng tiếp tục… Bằng không…
Cảnh này làm nội tâm Bạch Hạo sinh ra cảm giác cổ quái, hiện tại hắn không hiểu sư tôn của hắn tính sai hay cố ý gài bẫy, hắn chỉ cảm thấy sư tôn cao thâm mạt trắc, suy đoán bình thường rất không thấu.
– Bạch Hạo!! Ngươi bịp ta, ngươi nhất định không tính toán sai!! Ngươi cố ý muốn bịp ta!!
Bình luận