Nhưng việc lần này khác với những lần trước, lúc này dư luận bị người có tâm dẫn đạo, truyền bá trong quyền quý thành Khôi Hoàng càng ngày càng nghiêm trọng.
Những lời đồn này đơn giản trực tiếp, nói tới chuyện trong Luyện Hồn Hồ, Trong lời đồn cũng điểm ra vì sao Trần Mạn Dao lại khác thường với Bạch Hạo như thế, đó là bởi vì lúc ở trong Luyện Hồn Hồ, Trần Mạn Dao bị trói sau đó cô nam quả nữ với Bạch Hạo…
Bản thân Bạch Hạo tại thành Cự Quỷ đã có tiếng xấu cướp đoạt thê tử người khác, có thể thấy được hắn là kẻ háo sắc, gọi hắn là dâm tặc còn không đủ.
Đặt một mỹ nữ tuyệt thế như vậy ở bên cạnh hắn… Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, với thủ đoạn của dâm tặc có thể làm Trần Mạn Dao dễ bảo, sau khi hắn tới thành Khôi Hoàng, từ đó Trần Mạn Dao mới xuất hiện hành động khác thường như thế.
Đồng thời trong lời đồn này còn nhắc tới Hứa San, ngôn từ không khác nhiều, cũng điểm ra Hứa San cũng bị Bạch Tiểu Thuần dùng thủ đoạn dâm tặc với nàng, đồng thời cũng chứng minh chuyện này xác thực, từ đó một mẻ hốt gọn tam đại thiên nữ.
Lời đồn này ban đầu truyền bá trong phạm vi nhỏ nhưng nó mở rộng ảnh hưởng thật nhanh, đến cuối cùng quyền và thiên kiêu đều nghị luận!
Có người nghe thấy lời đồn lập tức nổi giận, không ngừng gào thét, cũng có người nghiến răng nghiến lợi, hận Bạch Tiểu Thuần thấu xương, còn có người tỏ vẻ không tin.
Mỗi lần có người không tin lời đồn liền có người đứng ra phản bác.
– Bạch Hạo là người nào, đó là dâm tặc đoạt thê tử của người khác, Trần Mạn Dao lại là mỹ nữ tuyệt thế, lúc trước rơi vào trong tay hắn vài ngày, trên cơ bản đã xảy ra chuyện nên xảy ra.
– Chứng cứ vô cùng xác thực, bằng không vì sao Trần Mạn Dao khác thường, Hứa San cũng như thế, dâm tặc chết tiệt này là tai họa.
Lời đồn càng ngày càng sinh động, đến cuối cùng thậm chí có người còn nói có sách mách có chứng, các loại ngôn từ bộc phát trong quyền quý trong thành Khôi Hoàng sau đó còn truyền bá cho các hồn tu bên dưới, trong khoảng thời gian ngắn dư luận xôn xao…
Trần Mạn Dao và Hứa San cũng nghe được lời đồn, hai nữ phẫn nộ không thôi, các nàng cũng lên tiếng giải thích nhưng lời đồn đã truyền ra, các nàng giải thích chẳng khác gì ném hòn đá vào biển cả, cũng không sinh ra chút gợn sóng nào.
Đến cuối cùng các nàng cũng không chịu nổi, Linh Lâm Vương giận dữ an bài một vị Địa Công Thiên Nhân tự mình đến thành Khôi Hoàng mang Hứa San về.
Về phần Trần Mạn Dao cũng bị sư tôn Đại Thiên Sư hạ lệnh nên mang theo ủy khuất rời đi.
Từ khi hai nữ rời đi chuyện này đáng lẽ phải chấm dứt, hết lần này tới lần khác chuyện này càng nóng, không ngừng khơi mào lửa giận các thiên kiêu trong thành Khôi Hoàng, lửa giận không ngừng điệp gia, rốt cục cũng bộc phát trong ngày hôm nay.
– Bạch Hạo nhất định phải chết! Chúng ta phải trừ hại cho dân.
Cũng không biết ai là người gào thét đầu tiên, rất nhanh đám thiên kiêu cả thành Khôi Hoàng lao đi, đáng ra bọn họ phải mất đi lý trí, trái lại trtuyệt đại đa số trong đó đều thanh tỉnh, như đám người Tiểu Lang Thần, Lý Thiên Thắng càng thanh tỉnh, bọn họ phải nắm chắc cơ hội này.
Thậm chí chính bọn họ là kẻ âm thầm thôi động lời đồn truyền bá ra ngoài, cho nên lời đồn càng ngày càng điên cuồng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã có rất nhiều thiên kiêu quyền quý tham gia, trong đó có một nửa đều có tu vi Nguyên Anh, còn lại là Kết Đan, bọn họ bộc phát sát cơ ngập trời phóng tới khu tám mươi chín, phóng tới cửa hàng Bạch Tiểu Thuần!
Chu Hoành cũng ở trong đó, đôi mắt hắn âm lãnh, nội tâm cười lạnh.
– Bạch Hạo, ta xem ngươi chống cự thế nào.
– Mặc dù chiến lực của ngươi có một không hai, vậy thì thế nào… Ngươi ra tay tổn thương và trói đám người này, đáng tiếc nơi này không phải Luyện Hồn Hồ, gia tộc bọn họ sẽ xuất động.
Đến lúc đó ngươi sẽ làm cao tầng thành Khôi Hoàng tức giận, cho dù có Cự Quỷ Vương làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi cũng phải trả giá thật nhiều!
– Ngươi cũng có lúc như vậy… Ngươi sẽ như chó nhà có tang, bị người ta đuổi giết!
– Cho dù ra tay hay không ra tay, ngươi đều thua, không có người nào có thể cứu ngươi.
Chu Hoành nghĩ tới đây, nội tâm cũng kích động không thôi, hắn làm người có thù tất báo, trong Luyện Hồn Hồ bị Bạch Tiểu Thuần dẫm nát dưới chân, đây là ác mộng và là nhục nhã cả đời của hắn, hận ý của hắn với Bạch Tiểu Thuần rất sâu, nhiều lần nếm thử trả thù, mặc dù đều thất bại nhưng hắn tự tin lần này có thể thành công!
– Kế hoạch lần này, ta chỉ mới mở ra một chút mà thôi, cho dù truy tra cũng có trách nhiệm của ta trong đó nhưng cũng không phải tuyệt đối, bởi vì ngươi chọc quá nhiều người tức giận, cho nên ta chỉ dẫn đạo là có vô số người âm thầm thôi động, Bạch Hạo, không chỉ có ta muốn giết ngươi, cả thành Khôi Hoàng, đều muốn giết ngươi! Hắc hắc!
Chu Hoành cười âm hiểm, hắn cười nói liên tục.
Nhìn từ xa,trong thành Khôi Hoàng có mấy trăm thân ảnh bỏ qua thị vệ bay nhanh tới khu vực tám mươi chín!
Cảnh này bị vô số người nhìn thấy, sau khi nhận ra những người này, tất cả đều rung động, về phần những thị vệ kia đều biến sắc.
– Đó là Trần Hùng?
– Còn có Tiểu Lang Thần, Lý Thiên Thắng… Triệu Đông Sơn! Những người này đều là thiên kiêu đấy.
– Bọn họ muốn làm gì… Xem ra sắp xảy ra đại sự!!
Đêm khuya có trăng sáng trên cao, bóng đêm bao phủ thành Khôi Hoàng, ánh sáng cũng không quá mơ hồ, nhất là chung quanh còn có không ít đèn dầu đang cháy, mặc dù không sáng bằng ban ngày nhưng tu sĩ có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Lúc này trong thành Khôi Hoàng có mấy trăm đạo thân ảnh bay thẳng về phía cửa hàng của Bạch Tiểu Thuần, cửa hàng của Bạch Tiểu Thuần hiện tại đã đóng cửa, hắn và hồn Bạch Hạo đang nghiên cứu cách luyện chế hỏa diễm mười bảy màu.
Bạch Tiểu Thuần đã giải quyết không ít vấn đề của hỏa diễm mười bảy màu, trước kia từng luyện vài lần, mặc dù đều thất bại nhưng hắn cũng có vài phần nắm chắc.
Bình luận