– Mang trong mình huyết mạch hoàng tộc của Nhất Đại Khôi Hoàng… Chẳng lẽ đã yên ổn quá lâu? Ngươi cần gì phải dấy lên gió tanh mưa máu ở Khôi Hoàng thành một lần nữa chứ.
Đại Thiên Sư lắc đầu rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Giám Sát phủ thực sự không phải ở phía trên mà ở phía dưới hoàng thành! Nói một cách chính xác thì nó nằm ở khu vực trung tâm, thuộc vào khu thứ bốn!
Sau khi rời khỏi hoàng thành, Bạch Tiểu Thuần bay theo người áo đen. Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một tòa phủ đệ sừng sững ở khu thứ bốn.
Tòa phủ đệ này chiếm diện tích không nhỏ lại nằm ở vị trí náo nhiệt trong thành. Thế nhưng toàn bộ đường phố xung quanh lại không có ai đi lại. Bất kỳ người đi đường nào tới gần đây đều lách qua. Dường như chỗ này có thứ gì đó vô cùng khủng bố khiến cho bọn họ không dám đến gần.
Từ xa nhìn lại, toàn bộ tòa phủ đệ này là một màu đen có khí tức âm lãnh dày đặc và cực kỳ nồng đậm, giống như một đầu tuyệt thế hung thú nằm đó khiến người ta cảm thấy tê dại da đầu.
Sau khi nhìn thấy tòa phủ đệ này, Bạch Tiểu Thuần cũng kinh hãi hít vào một hơi. Hắn nhìn ra nơi đây tràn ngập âm khí mãnh liệt, hiển nhiên ở chỗ này đã xảy ra rất nhiều lần giết chóc, khiến cho không gian cũng trở nên âm u không tiêu tan trong thời gian dài.
Bề ngoài Giám Sát phủ có phần giống với nha môn trong phàm tục, nhưng điểm khác là ở trước cửa có hai pho tượng lớn mặc áo giáp màu đen, thân thể chúng tỏa ra chấn động cường hãn. Tuy là tượng nhưng đôi mắt lại rất linh động, giống như thủ hộ tòa phủ đệ này đồng thời chú ý khi có người tới gần. Khi người áo đen và Bạch Tiểu Thuần đến trước cửa thì hai pho tượng này chỉ liếc mắt nhìn qua rồi thu hồi không quan tâm đến nữa.
Bạch Tiểu Thuần đã có nhận thức sâu hơn về Giám Sát phủ. Hai pho tượng này mặc dù hắn nhìn không rõ nông sâu, nhưng chấn động tỏa ra từ thân thể chúng rõ ràng… có thể so với Thiên Nhân!
– Pho tượng có thể so với Thiên Nhân…
Bạch Tiểu Thuần nuốt nước bọt. Hắn cảm thấy mình buôn bán có lãi rồi, nếu không phải có người áo đen đi cùng thì hắn còn muốn tiến lên kiểm tra hai pho tượng.
Cửa lớn của Giám Sát phủ cũng là màu đen. Hiện tại chỉ mở một nửa, thông qua đó có thể thấy con đường trải đá xanh bên trong lẫn lầu các đình viện, nhưng lại không thấy một bóng người nào.
Sau khi cùng người áo đen đi vào bên trong, Bạch Tiểu Thuần nhận thấy bốn phía vẫn hoàn toàn yên tĩnh như trước. Hắn thử dò xét khắp nơi một lần vì trong lòng hắn cảm thấy dù Giám Sát phủ có âm trầm và kinh khủng đến mức nào thì như thế này cũng an tĩnh quá mức.
– Đây chính là Giám Sát phủ! Bạch Hạo, ngươi tự giải quyết cho tốt.
Ánh mắt người áo đen đảo qua bốn phía một lượt như nhớ lại sau đó ném tới một lệnh bài màu đen.
Bạch Tiểu Thuần nhận lấy lệnh bài. Hắn đang định mở miệng hỏi han tình hình nhưng người áo đen đã biến mất không còn tăm hơi.
Hiện tại ở đây cũng chỉ còn lại một mình Bạch Tiểu Thuần. Hắn trợn to mắt, ngơ ngác nhìn lệnh bài trong tay rồi gãi đầu một cái.
– Chỉ vậy thôi ư?
Bạch Tiểu Thuần rất bất mãn vì thân phận của mình cao như vậy mà gã áo đen này lại lãnh đạm như thế. Chẳng qua cân nhắc việc đối phương là tâm phúc của Đại Thiên Sư, hắn mới hừ nhẹ một tiếng.
– Mà thôi mà thôi, Đại Thiên Sư tốt với ta như vậy, ta không so đo với hắn.
Bạch Tiểu Thuần cầm lấy lệnh bài rồi nhìn bốn phía. Hắn tản ra thần thức nhưng phát hiện nơi đây tồn tại áp chế khiến cho phạm vi thần thức của hắn ở đây giảm đến chín phần mười.
– Giám Sát phủ này sao lại quỷ dị như vậy.
Bạch Tiểu Thuần có chút khẩn trương. Thần thức hắn dung nhập vào bên trong lệnh bài nhưng lại phát hiện lệnh bài kia cần phải luyện hóa. Hơn nữa do chất liệu đặc thù nên kể cả với tu vi của Bạch Tiểu Thuần cũng không thể luyện hóa nhanh chóng được. Hắn ước chừng phải mất ít nhất mười canh giờ mới có thể hoàn toàn luyện hóa thành công.
Bạch Tiểu Thuần chần chừ mất một lúc rồi hô lên.
– Ở đây có người không?
– Có ai hay không a!
Bạch Tiểu Thuần vừa hô hào vừa đi thẳng về phía trước, nhưng hắn đi quá nửa tòa phủ đệ này cũng không nhìn thấy một bóng người nào. Việc này khiến Bạch Tiểu Thuần rất ngạc nhiên đồng thời cảm thấy không đúng.
– Không thể đến một người cũng không có a…
Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm, toàn lực tản ra thần thức rồi tăng tốc đi về phía trước. Đến khi hoàng hôn buông xuống, cuối cùng hắn cũng đi hết một vòng Giám Sát phủ.
Bao gồm từng cái đại điện, từng phòng ở, nhưng mặc cho hắn đã tìm toàn bộ cũng không thấy bất kỳ ai ngoại trừ bản thân.
Việc này làm cho Bạch Tiểu Thuần kinh hãi. Hắn cảm thấy trình độ quỷ dị nơi đây thật không thể tưởng tượng.
– Chẳng lẽ toàn bộ Giám Sát phủ chỉ có một mình Giám Sát sứ sao…
Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng trực giác của hắn cảm thấy nơi đây… trừ mình ra thì vẫn có không ít khí tức. Những khí tức này như có như không đồng thời dường như nằm giữa ranh giới sinh tử. Chính điều đó làm cho hắn không tìm được một ai cả.
– Chẳng lẽ nơi đây có ma!
Bạch Tiểu Thuần giật mình. Liên tưởng tới lăng mộ của Khôi Hoàng, hắn cảm thấy dựng tóc gáy, sắc mặt thay đổi rồi quay người nhìn về phía sau lưng. Sau khi phát hiện không có người ở phía sau, cũng không có người giấy dán trên lưng thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng hôn buông xuống, tòa phủ đệ này cũng dần dần đen kịt khiến cảm giác âm trầm trở nên mãnh liệt hơn. Bạch Tiểu Thuần muốn rời khỏi nhưng hắn kinh hãi khi phát hiện không thể đi ra được khỏi đây!! Chỗ này lại có cấm chế vô hình phong tỏa tất cả.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần đã thật sự sợ hãi. Hắn càng lúc càng cảm thấy Giám Sát phủ này không bình thường. Thử lại vài lần nhưng không có cách nào đi ra ngoài, Bạch Tiểu Thuần tranh thủ thời gian tìm một gian lầu các. Sau khi mở cửa, nhìn bốn phía trống trải nhưng lại không vương chút bụi bặm nào cả, hắn vội cuống cuồng ngồi xuống.
– Xem ra phải luyện hóa lệnh bài kia mới có thể biết được bí mật trong Giám sát phủ.
Bạch Tiểu Thuần cúi đầu nhìn lệnh bài. Hiện tại hắn đã luyện hóa được ba thành.
Hắn nghiến răng vận chuyển tất cả tu vi, sử dụng toàn lực để luyện hóa.
– Cần phải nhanh lên, ta có cảm giác không ổn, chỗ này khi về đêm sợ là… có ma a.
Bình luận