– Đây cũng là cơ hội để diệt kẻ này…
Nội tâm Lý Thiên Thắng xoay chuyển, mặc dù kiêng kị Thi Khôi Huyết Quân nhưng hắn cũng tự tin vào nội tình của Lý gia, nhất là hiện tại Lý Thiên Hầu cũng đang ở trong phủ. Nghĩ đến đây, dũng khí của hắn tăng lên, dõng dạc mở miệng nói.
– Tất cả tộc nhân Lý gia nghe lệnh, ai bước vào Lý gia trong vòng trăm trượng, giết không tha!
Lý Thiên Thắng vừa nói xong, vẻ mặt tộc nhân Lý gia ở xung quanh lập tức trở lập tức trở nên dữ tợn, nhao nhao tiến lên với sát ý ngút trời, đồng thời rất nhiều thân ảnh từ bên trong chạy ra như bay. Trong số này có không ít là tộc nhân, nhưng chiếm đa phần lại là những hồn tu phụ thuộc Lý gia. Số lượng lên tới hơn vạn người, tất cả đều tản ra sát cơ mãnh liệt, hình thành khí thế dường như đã vượt qua cả Thi Khôi Huyết Quân đang lơ lửng giữa không trung.
Một màn này làm cho tất cả mọi người kinh hãi, Bạch Tiểu Thuần lại càng hoảng sợ. Nhưng nghĩ đến thân phận của mình, lại nghĩ đến mệnh lệnh của Đại Thiên Sư. Hắn nhận thấy nếu Đại Thiên Sư đã bảo mình làm việc này thì nhất định sẽ không để Lý gia đến tiêu diệt bản thân.
Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Thuần bình tĩnh lại, ánh mắt lại trừng lên. Cảm giác khí thế lúc trước của mình yếu đi, hắn hít sâu một hơi rồi bỏ qua đám người Lý Thiên Thắng, nhìn về tòa tháp của Lý gia ở phía xa, trầm giọng nói.
– Lý Thiên hầu, Bạch mỗ nhận lệnh của Đại Thiên Sư tới đây hỏi ngươi một câu… Ngươi… có biết tội không?!!
Lúc Bạch Tiểu Thuần nói ra những lời này, lập tức trên người tỏa ra khí thế làm cho trời đất xoay chuyển, khiến tâm thần mọi người xung quanh nổ vang. Đám tộc nhân Lý gia đều biến sắc, nội tâm Lý Thiên Thắng lộp bộp một tiếng, suy nghĩ trong đầu nhất thời trở nên hỗn loạn.
Trong một gian mật thất ở tầng cao nhất của tòa tháp, Lý gia Thiên hầu, cũng là cha của Lý Thiên Thắng đang khoanh chân ngồi đó. Nghe Bạch Tiểu Thuần nói xong, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi.
Dường như ảnh hưởng của câu nói kia đã làm cho tinh thần hắn chấn động đến mức tu vi nửa bước Thiên Nhân cũng xuất hiện dấu hiệu bất ổn.
Lời nói của Bạch Tiểu Thuần, hắn đã nghe thấy rõ ràng. Thực tế là hắn đã một mực theo dõi tất cả từ khi Bạch Tiểu Thuần tiến vào Lý gia. Diễn biến mọi chuyện khiến vẻ mặt hắn từ lo lắng trở nên vô cùng u ám.
Hô hấp của hắn có chút hỗn loạn. Bản thân hắn là Thiên Hầu, cách nhìn tất nhiên thấu đáo hơn nhiều so với đám người Lý Thiên Thắng. Hiện tại hắn hiểu được… đây nhất định là chủ ý của Đại Thiên Sư, nếu không chắc chắn tên Bạch Hạo này không dám dẫn người đến Lý gia diễu võ giương oai như thế này.
Không phải vì thực lực chênh lệch mà do địa vị khác biệt mới khiến hắn đưa ra nhận định như vậy. Dù sao hắn cũng là một trong một trăm lẻ tám vị Thiên Hầu của Khôi Hoàng triều, Giám sát sứ lại hành động trắng trợn không để ý hậu quả như vậy, việc này đã thể hiện rõ thái độ của Đại Thiên Sư.
– Là đang mỉa mai ta sao…
Lý Thiên hầu trầm mặc, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an. Việc này làm cho hắn trở nên vô cùng nhạy cảm, nhớ lại những gì hắn biết về Đại Thiên Sư, trên trán hắn dần dần xuất hiện mồ hôi, trong mắt cũng hiện lên vẻ sợ hãi.
– Đại Thiên Sư… muốn giết ta!
Đáp án này khiến thần sắc Lý Thiên hầu dữ tợn, hô hấp trở nên ồ ồ, hắn biết rõ nếu Đại Thiên Sư muốn giết mình thì bản thân chạy trời không khỏi nắng!
Hắn không cam lòng, hắn phải mất nhiều năm tu hành mới đạt đến trình độ Thiên Hầu, nắm trong tay gia tộc lớn như vậy, hắn không thể bó tay chịu trói ngồi chờ chết, hắn nhất định phải giãy giụa để tìm ra biện pháp hóa giải tai họa lần này!
– Kéo dài thời gian!!
Lý Thiên hầu rất nhanh đưa ra quyết định, hắn biết rõ bây giờ chỉ có biện pháp là kéo dài thời gian đồng thời làm cho chuyện này càng ồn ào lên càng tốt, từ đó để các Thiên Hầu và Thiên Công, thậm chí là Tứ Đại Thiên Vương kịp thời phản ứng.
Nếu Đại Thiên Sư có thể tùy ý xử trí một Thiên Hầu như hắn, các Thiên Hầu khác nhất định sẽ có tâm lý “môi hở răng lạnh”. Vì vậy ở thời điểm này, bọn họ chắc chắn sẽ đi cứu hắn cũng là tự cứu bản thân. Mà một khi tất cả văn võ trong triều đều lên tiếng, kể cả là Đại Thiên Sư cũng phải thu liễm lại một chút.
– Còn có Khôi Hoàng… Không đúng, không thể đi tìm Khôi Hoàng!
Lý Thiên hầu bỗng nhiên giật mình, hắn phát hiện vấn đề rất lớn phía sau chuyện này.
– Đại Thiên Sư dùng một ngón tay cũng có thể dễ dàng giết chết ta, vì sao lại để cho Bạch Hạo này ra mặt… Giết ta là chuyện nhỏ, hắn muốn xem xem văn võ trong triều, ai sẽ lên tiếng vì chuyện này! Đây là …dẫn xà xuất động!!
Nghĩ đến đây, Lý Thiên hầu hít vào một hơi khí lạnh, ý nghĩ xoay chuyển hàng trăm lần rồi lập tức quyết định, một mặt kéo dài thời gian chờ người đến cứu, mặt khác nghĩ biện pháp chạy trốn!
– Kéo dài thời gian, làm to chuyện lên…
Ánh mắt Lý Thiên hầu ánh mắt lóe lên, đột nhiên truyền âm cho Lý Thiên Thắng ở bên ngoài.
– Tấn công Thi Khôi Huyết Quân, ngoài ra không tiếc đại giới giết chết Bạch Hạo!!
Ở bên ngoài, trong lúc tộc nhân Lý gia còn đang kinh hãi, thân thể Lý Thiên Thắng bỗng run lên, sau khi nghe cha mình truyền âm, hô hấp của hắn trở nên dồn dập. Mặc dù sự tình còn chưa tới một bước kia nhưng hiện tại cũng không kịp nghĩ nhiều, hắn ngẩng đầu lên nhìn chòng chọc vào Bạch Tiểu Thuần rồi hét lớn.
– Bạch Hạo giả truyền ý chỉ, mưu đồ làm loạn, toàn bộ Lý gia nghe lệnh ta, giết chết bọn chúngt!
Lý Thiên Thắng nói xong, tộc nhân Lý gia xung quanh hơi do dự nhưng tất cả đều hiểu nếu như Lý gia bị diệt bọn hắn cũng đi đời. Giờ phút này từng người mang vẻ tàn nhẫn, hét lớn lao lên phía trước.
Trong nháy mắt, hơn vạn người gào thét lao thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, vung tay lên, lập tức một nghìn đại hán giáp đen xung quanh hắn ngẩng đầu, tấn công về phía tộc nhân Lý gia.
Tiếng nổ rung trời lập tức vang lên, Bạch Tiểu Thuần không tiến lên mà đứng giữa trung tâm vòng bảo hộ được tạo ra bởi đám quân lính mặc giáp đen. Hắn còn quý trọng cái mạng nhỏ của mình nên không vội mạo hiểm. Hiện tại hắn được chứng kiến lực sát thương kinh người của Thi Khôi Huyết Quân.
Bình luận