– Hừ, có hắn ở đây, ta tin tưởng Bạch Tiểu Thuần tuyệt thế thiên kiêu khiến vô số người si mê, khiến cả Man Hoang truy lùng kia nhất định sẽ ngoan ngoãn chui đầu vô lưới!
Bạch Tiểu Thuần phất tay, lời nói chắc như đinh đóng cột.
Tống Khuyết nghe đến đó thầm thở phào, dù trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó quái quái nhưng cũng không cân nhắc thêm. Chu Nhất Tinh đã sớm không thể nghe nổi nữa, vội vàng kéo Tống Khuyết đi mất.
Sau khi Tống Khuyết và Chu Nhất Tinh đi khuất, Bạch Tiểu Thuần vội vàng đóng cổng, phong ấn bốn phía rồi không kìm nén được nữa mà cười lăn lộn.
– Khuyết Nhi à, nếu có một ngày ngươi biết được thân phận thật sự của ta thì không biết ngươi sẽ có biểu hiện thế nào…
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng hưng phấn, hận không thể lập tức nói cho Tống Khuyết biết mình chính là Bạch Tiểu Thuần.
Dù nghĩ vậy nhưng hắn cũng tự biết chừng mực, hắn không hoàn toàn tín nhiệm Tống Khuyết nên dương nhiên sẽ không nói rõ chân tướng. Cảm giác giấu giếm thân phận rồi nghe đối phương thổi phồng về mình khiến Bạch Tiểu Thuần rất khoái chí. Hắn dự tính sau này mỗi khi tâm tình không tốt thì sẽ gọi Tống Khuyết đến hù dọa một phen, nhất định có thể làm cho tâm trạng của mình mau chóng khôi phục.
Bạch Tiểu Thuần không khỏi nhớ tới Thần Toán Tử.
– Không biết giờ này Thần Toán Tử đang ở nơi nào… Hắn có lẽ vẫn còn ở Man Hoang” Bạch Tiểu Thuần cảm thấy sứ mạng của mình lại nhiều thêm một phần. Dù sao Thần Toán Tử đã từng đi theo mình, nay có lẽ hắn cũng đang ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Mình tất nhiên cần phải tìm thấy và giải cứu hắn.
Chỉ là Bạch Tiểu Thuần không có chút manh mối nào về tung tích của Thần Toán Tử. Hắn chỉ đành giữ ở trong lòng, chuẩn bị luyện tập cách điều chế mười tám màu lửa.
Bỗng nhiên túi trữ vật của hắn khẽ động, Bạch Tiểu Thuần lập tức cúi đầu nhìn, sắc mặt kinh hỉ. Hắn vỗ túi trữ vật, Vĩnh Dạ Tán liền bay ra.
Lúc trước, một chưởng của Trần Hảo Tùng đã khiến tán dù tan nát, chỉ còn lại phần khung. Khi Bạch Tiểu Thuần xét nhà Lý gia thu được tấm da thú thần bí kia rồi cho nó dung hợp với Vĩnh Dạ Tán khiến cái dù chậm rãi khôi phục.
Hiện giờ, Vĩnh Dạ Tán hắc quang chớp tắt, tấm da thú kia đã trở thành tán dù mới, tản ra từng luồng chấn động còn mạnh mẽ hơn trước kia nhiều lần.
Bạch Tiểu Thuần nắm chiếc dù trong tay, hắn cảm nhận rất rõ rằng Vĩnh Dạ Tán ẩn chứa một cỗ lực lượng kinh người. Bạch Tiểu Thuần kích động mở dù ra. Tán dù vừa được căng ra thì trên mặt Vĩnh Dạ Tán xuất hiện một gương mặt nửa khóc nửa cười, gương mặt này đã trở nên rõ ràng, ngưng thực hơn trước. Thậm chí ngay cả Bạch Tiểu Thuần nhìn vào cũng có cảm giác váng vất. Hắn vội vàng vận chuyển tu vi mới có thể tiêu tán dần trạng thái này.
– Vĩnh Dạ Tán đã khôi phục hoàn toàn rồi!
Trong mười ngày tiếp theo, Bạch Tiểu Thuần bế quan trong Giám Sát phủ để làm quen với việc điều chế lửa mười tám màu. Thời gian dần qua, nhờ có Bạch Hạo giải thích, Bạch Tiểu Thuần đã rất thấu hiểu cách thức, cũng thử luyện chế mấy lần nhưng sự hao phí trong khi luyện lửa khiến hắn gặp rắc rối.
Cách điều chế của Bạch Hạo có chỗ bất đồng so với các cách điều chế khác, đó là tài nguyên bị tiêu hao quá nhiều. Có thể nói, mỗi lần luyện chế đều cần chuẩn bị mười phần lửa mười bảy màu mới được. Vì thế, dù Bạch Tiểu Thuần của cải phong phú nhưng cũng không chịu nổi sự hao tổn lớn như vậy.
– Phải làm sao bây giờ?
Trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang sầu não thì Đại Thiên Sư xuất thủ.
Sau mười ngày suy tư cùng phán đoán, Đại Thiên Sư quyết định hướng chú ý vào chín vị Thiên Hầu. Lão ra tay chẳng khác gì sấm sét, bất ngờ bắt giữ toàn bộ chín vị Thiên Hầu.
Việc này hoàn toàn oanh chấn cả Man Hoang, luôn cả Tứ Đại Thiên Vương cũng bị kinh động. Toàn bộ Khôi Hoàng thành, người nào người nấy đều thần hồn nát thần tính. Hơn chín mươi vị Thiên Hầu còn lại, ai cũng cảm thấy bất an, run như cầy sấy.
Về phần thập đại Thiên Công, tuy không có người nào bị tống giam nhưng cũng sợ hãi nên tự mình đều lựa chọn bế quan không tiếp bất kỳ ai, tỏ rõ vẻ không muốn tham gia vào sự tình này, dù chỉ là nửa điểm. Cả Trần Hảo Tùng cũng cảm thấy phải cẩn thận, sau khi cân nhắc cũng quyết định bế quan.
Còn về gia tộc của chín vị Thiên Hầu bị trấn áp, tất cả đều hoảng loạn. Do Đại Thiên Sư ra tay không chút dấu hiệu báo trước nên đám tộc nhân dù muốn chạy trốn ra khỏi Khôi Hoàng thành cũng không kịp.
Trong khi toàn bộ Khôi Hoàng thành đang bàng hoàng thì Bạch Tiểu Thuần lại nhận được pháp chỉ của Đại Thiên Sư, lệnh cho hắn bắt đầu xét nhà.
Rốt cuộc chức danh Giám Sát sứ của Bạch Tiểu Thuần cũng có đất dụng võ. Hắn đã ngóng đợi mười ngày chỉ mong có giờ khắc này. Từ khi cửa hàng luyện linh của hắn bị hủy, tài nguyên thiết yếu cho tu luyện cũng bị đứt đoạn theo. Giờ này hắn chỉ còn trông chờ vào việc xét nhà để thu lại một phần.
Sau khi nhận được pháp chỉ, cả người hắn liền kích động.
– Luyện chế lửa mười tám màu đòi hỏi một số lượng hồn khó tưởng tượng được. Trong khi, nếu muốn luyện chế cho quen thuộc chỉ có cách liên tục luyện tập mới có thể thành công, không còn con đường tắt nào.
– Xét nhà, xét nhà… Sau khi xét nhà chín Thiên Hầu này, ta hẳn có thể luyện lửa thành công rồi.
Bạch Tiểu Thuần hứng thú dạt dào, hắn không chút chần chờ lập tức mang theo ba nghìn thi khôi, dựa vào danh sách mà Đại Thiên Sư đưa, bắt đầu tiến hành đi xét nhà. Một công việc mà hắn càng lúc càng quen thuộc đến phát si phát mê.
– Tiên sư bà ngoại nó chứ, từ khi đến Man Hoang, ta bắt đầu liên tục xét nhà, một đường từ Cự Quỷ thành xét đến Khôi Hoàng thành. Trông toàn bộ Man Hoang, nếu hỏi ai là người giỏi nhất về trình độ xét nhà, ta mà tự xưng thứ hai thì quyết chẳng ai dám xưng là thứ nhất.
Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ, một đường bay thẳng đến gia tộc Thiên Hầu đầu tiên.
Giám Sát phủ vừa xuất hành thì gió giục mây vần, dù là quỷ đầu trâu mặt ngựa cũng phải e sợ mà tránh ngay chứ đừng nói đến bá tính vốn đang cảm thấy bất an. Trong thời gian sau đó toàn quyền quý trong Khôi Hoàng thành cảm thấy mình như trong cơn bão tố, như giữa cơn ác mộng không cách gì thức tỉnh được.
Bình luận