Thậm chí hiện tại Bạch Tiểu Thuần chợt hiểu ra tại sao có người dám bắt Bạch Hạo, cho dù vì nguyên nhân gì thì đều bởi vì đoán được suy nghĩ vắt chanh bỏ vỏ của Đại Thiên Sư, vậy nên bọn họ mới dám bỏ qua thân phận Giám Sát sứ của mình.
Nếu như hắn không thể thay đổi cục diện này thì người bắt Bạch Hạo sẽ càng không có gì phải kiêng nể, Bạch Hạo sẽ rơi vào tình thế không lối thoát, còn chính hắn cũng phải chịu nguy cơ tứ phía.
Hắn hiểu nếu muốn cứu Bạch Hạo thì đầu tiên hắn phải củng cố địa vị và thế lực của mình để kéo dài thời gian, cũng như có thể dựa vào thế lực của mình để điều tra ra manh mối!
Mà điều kiện tiên quyết cho những việc này đều cần Đại Thiên Sư đồng ý, việc hắn phải làm là phải thay đổi ý định vắt chanh bỏ vỏ của Đại Thiên Sư, đồng thời còn phải nâng tầm quan trọng của chính mình trong mắt lão ấy. Chỉ như vậy mới có cơ hội.
– Đây là các ngươi ép ta đấy!
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ ngầu, hắn nghiến răng, toàn thân cũng hơi run lên.
Ngày trước, khi hắn vừa đảm nhiệm Giám Sát sứ, Bạch Hạo từng hiến cho hắn một kế. Kế sách này là do Bạch Hạo suy đoán tâm tính của Đại Thiên Sư mà ra, hôm nay, xem chừng đã rất chính xác. Chẳng qua trước đây, Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy kế này quá mức tàn nhẫn.
Quyền quý toàn triều bây giờ tuy muốn giết Bạch Tiểu Thuần thì đó cũng chỉ là nhất thời. Nếu hắn có thể tránh né mà thoát đi, thì qua vài chục năm sau bọn họ cũng dần quên. Nhưng nếu hắn triển khai kế sách của Bạch Hạo thì toàn bộ quyền quý Man Hoang sẽ cả đời ghi hận hắn, vĩnh viễn khắc cốt minh tâm không bao giờ quên.
Vì thế lúc ấy Bạch Tiểu Thuần chần chờ không muốn sử dụng, nhưng tình thế trước mắt không cho hắn chọn lựa. Hắn muốn một lần nữa có được sự coi trọng của Đại Thiên Sư. Hắn cần tin tức từ tất cả các gia tộc quyền quý trong Khôi Hoàng triều. Chỉ có như thế hắn mới có thể điều ra ai đã ra tay bắt Bạch Hạo.
Sau khi quyết định, Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, bước tới một bước ôm quyền cúi đầu. Thanh âm hắn lạnh lẽo âm u.
– Đại Thiên Sư, ty chức tới đây là vì nghĩ ra được một kế có thể giải quyết mối âu lo của Đại Thiên Sư.
Bạch Tiểu Thuần vừa nói ra thì mọi người trong Thiên Sư điện đều quay đầu nhìn. Trong nhận thức của họ, Bạch Tiểu Thuần mặc dù đã thất thế nhưng kẻ này lòng dạ độc ác vẫn khiến họ thấy hơi bất an.
Trần Hảo Tùng và Mỹ Nhiêm Thiên Công bề ngoài vẫn bình thản nhưng tim cũng đập nhanh hơn một chút.
Ánh mắt Đại Thiên Sư lại rơi vào người Bạch Tiểu Thuần. Trong thiên địa này, tất cả đều chỉ là quân cờ của ông ta. Đối với Đại Thiên Sư, con người chỉ chia làm hai loại: Có giá trị và Vô giá trị!
Thế nên ông ta không có nửa điểm áy náy khi vứt bỏ Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần từng rất có giá trị với ông nhưng hiện giờ đã không còn tác dụng. Ông chưa xử tử Bạch Tiểu Thuần chẳng qua là vì thân phận thật của hắn, lại được Minh Hoàng và Cự Quỷ Vương coi trọng cho nên Bạch Tiểu Thuần này vẫn còn vét ra được một ít giá trị.
Lời Bạch Tiểu Thuần vừa nói ra cũng khơi lên một chút hứng thú của Đại Thiên Sư. Ông ta vẫn còn nhớ ở chỗ này, Bạch Tiểu Thuần đã từng nói ra một mưu kế hữu dụng ở đại lễ tế tổ.
– Đại Thiên Sư, kế hoạch này của ty chức không thể để cho quá nhiều người biết” Bạch Tiểu Thuần nhìn Đại Thiên Sư rồi trầm giọng mở miệng.
Đại Thiên Sư cười cười rồi vung tay lên, sáu Thiên Hầu kia lập tức biến mất, bị đưa ra ngoài hoàng cung.
Sắc mặt cả đám đều khó coi, nhìn nhau một hồi rồi thấp giọng hừ lạnh:
– Phô trương thanh thế! Xem ra tên Bạch Hạo kia vẫn chưa từ bỏ ý định!
– Hừ! Vùng vẫy giãy chết! Hắn càng như thế thì xui xẻo càng nhanh thôi”
Trong Thiên Sư điện, Đại Thiên Sư hờ hững cất lời:
– Ngươi có thể nói rồi”
Trong Thiên Sư điện lúc này ngoài Bạch Tiểu Thuần và Đại Thiên Sư thì vẫn còn Trần Hảo Tùng và Mỹ Nhiêm. Hai người vẫn đứng nguyên tại chỗ không suy chuyển, ánh mắt tập trung vào Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần lập tức hiểu được hai người này nhất định là tâm phúc của Đại Thiên Sư.
– Không nghĩ tới Trần Hảo Tùng lại là tâm phúc của Đại Thiên Sư…..
Bạch Tiểu Thuần khẽ cau mày nhớ tới mâu thuẫn giữa mình và Trần Hảo Tùng. Hắn thấy không thoải mái nhưng lúc này cũng không có tâm tư đi suy xét chuyện đó nữa.
– Ty chức không đồng ý với những điều mà Trần Thiên Công nói!
Lời này vừa ra, hai mắt Đại Thiên Sư lóe lên. Trần Hảo Tùng và Mỹ Nhiêm cũng sắc bén thêm vài phần.
– Dựa theo truyền thống của triều đình ta, một trăm lẻ tám Thiên Hầu, mười Thiên Công, bốn Đại Thiên Vương. Những tước vị này vẫn luôn bị nắm trong tay hơn một trăm gia tộc, truyền thừa từ đời này qua đời khác. Trừ phi là gia tộc đó bị diệt toàn tộc hoặc gặp những tình huống cực đoan, bằng không thì sẽ không có những gia tộc khác được tấn chức. Khi Thiên Hầu trong gia tộc chết đi thì sẽ lựa chọn tộc nhân dòng chính để kế thừa chức vị đó, trở thành Thiên Hầu đời tiếp theo.
Giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt lập lòe huyết quang, cả người Bạch Tiểu Thuần đều tản ra khí tức lãnh khốc, cay nghiệt. Giờ phúc này hắn đã bất chấp tất cả. Hắn không biết chính xác kẻ nào đã bắt cóc Bạch Hạo cho nên đối tượng hoài nghi của hắn là tất cả mọi người trong Khôi Hoàng Thành này!
– Dù cho ngay lúc đó trong gia tộc không tìm được người nào đủ tiêu chuẩn để kế thừa thì chức vị đó vẫn được lưu lại đến khi có người kế thừa hợp cách”
– Cho nên, mỗi một gia tộc Thiên Hầu đều bồi dưỡng truyền nhân dòng chính từ rất sớm làm người nối nghiệp cho mình”
– Thiên Hầu là vậy, Thiên Công cũng vậy, Đại Thiên Vương càng là như vậy!
Ngôn từ chém đinh chặt sắt khiến Đại Thiên Sư hơi trầm ngâm, bắt đầu thấy hứng thú với những lời tiếp theo đó của hắn.
Hai người Trần Hảo Tùng, Mỹ Nhiêm thì nhíu mày, nghi hoặc không hiểu Bạch Tiểu Thuần đang muốn dẫn dắt đến điều gì?
– Cái truyền thống này của triều đình ta đã khiến cho một trăm lẻ tám gia tộc này mãi mãi quang vinh, phồn thịnh. Gia sản ngày càng sinh sôi nảy nở, dù không đến mức phú khả địch quốc nhưng cũng đều có tài phú kinh người”
– Những tài sản này chính là thực lực, là sức mạnh của họ nhưng cũng chính là mầm tai họa. Nếu cứ êm đẹp thì không sao nhưng một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì bọn họ liền có thể bật mình quật khởi, tự thành một quốc gia!
Bình luận