Bạch Tiểu Thuần phất tay áo, phân tích thật dõng dạc, thập phần khí thế.
– CÂM MIỆNG!! Đừng có nói bậy nói bạ!
Trần Hảo Tùng gào lên chặn họng Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt lạnh lẽo như băng. Hắn đã hiểu ra ý đồ của Bạch Tiểu Thuần.
– Ngoại trừ bốn Đại Thiên Vương, dù là gia tộc của Thiên Hầu hay Thiên Công đều phải tiêu hao rất nhiều để bồi dưỡng tộc nhân, bảo trì chiến lực cho tộc nhân, rất nhiều, rất nhiều thứ….Chúng ta tích lũy tài sản không phải vì quật khởi như ngươi nói mà vì thực lực của Khôi Hoàng triều ta!
– Vì bảo tồn thực lực, vì tăng cường chiến lực, các gia tộc phải tiêu dùng biết bao nhiêu tài sản, ngươi há có thể biết được!
Giọng nói của Trần Hảo Tùng thật nghiêm khắc. Hắn cảm nhận rõ lời nói của Bạch Tiểu Thuần nguy hiểm thế nào.
– Ta không biết?
Giọng nói Bạch Tiểu Thuần vút cao, át cả tiếng Trần Hảo Tùng. Mặc dù hắn sợ chết, mặc dù hắn nhát gan nhưng hôm nay hắn đã chẳng còn quan tâm cái gì nữa.
– Toàn bộ Khôi Hoàng triều này, e là không mấy người có thể biết rõ hơn ta đâu. Trần Thiên Công, ngươi đã từng xét nhà chưa? Ngươi có biết Bạch mỗ thời gian này đã tịch biên bao nhiêu gia tộc không?
– Ngươi có biết sau khi xét nhà, ta đã thấy được bao nhiêu tài phú, bao nhiêu nội tình không?
– Ta cho ngươi biết, ta nói rõ ràng cho ngươi biết. Bạch mỗ đã tịch biên tổng cộng mười tám gia tộc Thiên Hầu! Ta càng cho ngươi biết, bất kỳ một gia tộc nào mà ta tịch biên cũng có tài sản nhiều đến kinh thiên động địa!
– Lý gia cất giấu mười triệu hồn dược, hai trăm bảy mươi chín hồn trận, thiết lập hơn một nghìn pháp trận cỡ lớn. Trần gia kia càng kinh người hơn, chỉ riêng hồn dược đã hơn mười tỉ. Theo như Trần Thiên Công vừa nói lúc nãy thì chỗ này đã được ba phần quân phí rồi!
Bao nhiêu tộc nhân đi hấp thu tu luyện mới có thể hao phí hết từng đó? Ta lại nói cho ngươi biết, vị Đạo Thiên Hầu mà ta xét nhà đợt thứ ba tàng trữ trăm vạn tư nô, mấy chục vạn tài liệu trận pháp. Công Tôn gia tộc có vạn khối Thiên Lôi hồn. Nếu như tất cả phát nổ thì cũng đủ để đánh sập non nửa cái Khôi Hoàng thành này!
– Một gia tộc Thiên Hầu đã như thế thì không cần phải nói đến gia tộc Thiên Công rồi! Nói đến chuyện này, không phải ta câm miệng mà chính là ngươi…IM MỒM!
Bạch Tiểu Thuần hét vang, âm thanh quanh quẩn Thiên Sư điện. Ngực Trần Hảo Tùng phập phồng, gắt gao nhìn chằm chăm Bạch Tiểu Thuần nhưng không biết phản bác thế nào. Ngay cả Đại Thiên Sư cũng không nói được một lời, ánh mắt ông ta lấp lánh nhìn Bạch Tiểu Thuần.
– Bạch Hạo, cho dù gia tộc Thiên Hầu này nội tình thâm hậu nhưng sở dĩ Khôi Hoàng triều cường hãn đến Thiên Tôn cũng không thể đánh vào cũng là bởi vì dân chúng triều ta mạnh mẽ. Người kế thừa của chúng ta có được những tài nguyên này mới có thể đời đời bảo vệ vinh quang của triều ta, để cho Khôi Hoàng triều ta luôn luôn có đủ bốn Đại Thiên Vương, mười Thiên Công và một trăm linh tám Thiên Hầu
Ngươi không thể vì thanh đao quá sắc bén mà muốn mài tù nó được!
Mỹ Nhiêm Thiên Công cũng lên tiếng phản biện.
– Đương nhiên không phải thế!
Bạch Tiểu Thuần khoát tay chặn lại, không để ý tới hai Thiên Công nữa mà nhìn về phía Đại Thiên Sư.
– Ta cho rằng, hết thảy mọi chuyện trên thế gian này đều nên tuân theo hai chữ “Công bằng”. Có công bằng mới có thể duy trì căn cơ của hoàng triều ta. Có công bằng mới giúp hoàng triều ta phát triển vững chắc”
– Tại sao trong những gia tộc này chỉ có con nối dõi được Thiên Hầu, Thiên Công coi trọng mới có thể được dùng vô số tài nguyên. Còn những người khác thì xa xa không bằng? Đây là không công bằng với những người con nối dõi khác, không công bằng với các tộc nhân dòng thứ!
Tại sao sau khi Thiên Hầu từ vị thì chỉ cho phép người thừa kế mà mình lựa chọn được kế thừa tước vị, được khống chế tất cả tài phú? Đây là bất công với con nối dõi khác và tộc nhân dòng thứ!
– Cho nên, ta đề nghị…phân chia đồng đều tài sản cho tất cả những người con nối dõi, bất kể là dòng chính hay là dòng thứ. Mỗi người đều có quyền kế thừa tước vị, mỗi người đều được phân chia tài nguyên tu hành”
– Thiên Hầu, Thiên Công, Thiên Vương phải chia tài sản và tài nguyên tu hành cho tất cả các hậu nhân trong gia tộc!
– Có như vậy thì Khôi Hoàng triều ta mới có thể càng cường đại hơn. Ta hy vọng sẽ không chỉ có một trăm lẻ tám Thiên Hầu. Ta hy vọng sẽ xuất hiện càng nhiều Thiên Hầu, càng nhiều Thiên Công hơn nữa”
– Đồng thời, việc này cũng sẽ khiến cho vô số con dân hoan hô nhiệt liệt, cả đời đều cảm kích Đại Thiên Sư. Thề sống chết tận trung với Khôi Hoàng triều!
Từng câu từng chữ như sét đánh vang vọng khắp Thiên Sư điện.
Đây chính là…độc kế của Bạch Hạo!
Đây đúng là một độc kế triệt đầu triệt đuôi người ta.
Trình độ cay độc khiến người ta phải kinh hãi phải tức lộn ruột, khiến Trần Hảo Tùng cảm thấy như có mười vạn thiên lôi đang oanh nổ trong lòng, sắc mặc lão đã hoàn toàn thay đổi, toàn thân cũng phải lung lay.
– Đại Thiên Sư, chuyện này không thể được.
Trần Hảo Tùng run lên. Gia tộc hắn có không ít con nối dõi, nếu phải theo phương pháp này, hắn có thể thấy được gia tộc mình nhất định phải sụp đổ, bị chia năm xẻ bảy.
Hơn nữa, chuyện này cũng rất khó dẫn đến những phản kháng chống đối Đại Thiên Sư, bởi vì Đại Thiên Sư không hề lấy đi bất kỳ tài phú nào, chỉ là mỗi gia tộc bên trong tự mình sinh đại loạn mà thôi, không chừng họ còn hết sức ủng hộ Đại Thiên Sư.
Chuyện này chẳng khác gì đem một gia tộc đang nguyên vẹn chia cắt thành hơn mười cái gia tộc. Một khi như thế, không một gia tộc nào có thể phát triển an toàn. Nếu kéo dài đến nhiều năm sau, không biết gia tộc sẽ thành cái dạng gì nữa, Trần Hảo Tùng không dám suy nghĩ thêm.
– Tên Bạch Hạo này ác độc đã đến cực hạn. Làm sao hắn lại còn sống kia chứ!
Trần Hảo Tùng điên lên, trong lòng gào thét chửi bới.
Kế này nào chỉ là độc kế, đây căn bản là xét nhà liên tua bất tận. Không phải là Bạch Tiểu Thuần một người xét nhà, mà chính những con cái nối dõi bên trong các gia tộc quyền quý “xét nhà” lẫn nhau. Đây chẳng khác gì Bạch Tiểu Thuần đưa một con dao nhỏ để cho các đứa con của vợ kế, những người không phải là dòng chính, vung dao mổ bụng chính gia tộc mình.
Bình luận