Tới hiện tại Chu Vũ Đạo còn không ngờ Thiên Hầu tháp lại sụp đổ, hắn không nghĩ ra đáp án nhưng hắn càng cảm thấy sợ hãi.
– Nếu như không phải vì tu vi, như vậy thần thông của hắn có đặc thù… Một quyền kia có lai lịch gì?
Sắc mặt Chu Vũ Đạo tái nhợt, hắn ẩn ẩn cảm thấy mình trêu chọc người không thể chọc, chọc tồn tại không cách nào chống cự, hiện tại hắn bỏ chạy không chút do dự.
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần bắn ra hàn quang khiếp người, hắn không hiểu nhiều về Hầu tháp giải, cũng không cảm thấy Thiên Hầu tháp sụp đổ lại sinh ra lực chấn nhiếp Chu Vũ Đạo mạnh như thế, thân ảnh hắn biến mất ngay sau đó.
Hắn bay đi như tia chớp, trong nháy mắt hắn lao ra ngoài…
Bỗng nhiên hư vô tại biên giới Chu gia xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, bóng dáng này lao ra khỏi vòng vây của thi khôi, hắn tiềm hành rất bí mật.
Tốc độ quá nhanh, dường như muốn lập tức thoát ra khỏi nơi này.
– Rốt cuộc ngươi cũng đi ra.
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo hàn quang kinh thiên, giọng nói như đóng băng thiên địa, sát ý rung chuyển thiên địa sinh ra, tiếng nổ xuất hiện, vòng khí xoáy bao phủ thân ảnh của hắn giống như phong bạo càn quét tất cả mọi thứ.
Sát khí quá mạnh, Bạch Tiểu Thuần ra tay với Chu Vũ Đạo càng mạnh hơn trước.
– Ngươi!!
Đó là lão giả già nua, ánh mắt của hắn mang theo kinh hoàng, hắn đã sợ hãi gần chết.
Nhìn lão giả trước mặt, sát cơ trong mắt Bạch Tiểu Thuần bộc phát dữ dội, trên thực tế lúc hắn tới Chu gia hắn đã dùng thần thức khóa chặt nơi này, cho dù đại hán giáp bạc không tìm ra lão giả nhưng Bạch Tiểu Thuần đã sớm có kế hoạch.
Sở dĩ hắn giết tiểu hầu gia, một mặt là tiết hận, một mặt khác là chấn nhiếp Chu Vũ Đạo, hắn khống muốn kéo dài thời gian quá lâu.
Mấu chốt là trận chiến này cũng không phải là giết người, mà là Bạch Tiểu Thuần muốn tổ phụ Diệu Lâm Nhi có cơ hội bỏ trốn, hắn cân nhắc nếu mình không tìm thấy đối phương, như vậy chỉ có làm chuyện này tuyệt một chút, chỉ có làm cho đối phương cảm giác mình triệt để nổi giận, như vậy tên luyện hồn sư kia mới có cơ hội bỏ trốn.
Cho nên hắn ra tay mới gọn gàng như vậy, trực tiếp vận dụng Bất Diệt Đế Quyền, trên thực tế thần thức của hắn bao phủ cả Chu gia chứ không có lơ lỏng chút nào, hơn nữa còn có thi khôi bố trí đại trận.
Bởi vì hắn nơi này bị phong ấn, đối phương muốn chạy trốn cũng chỉ có thể cưỡng ép đột phá, nếu làm như vậy đối phương sẽ lưu lại dấu vết!
Sau khi tận mắt nhìn thấy đối phương thoát đi, Bạch Tiểu Thuần cất bước đuổi theo, thần niệm của hắn bao phủ thi khôi chung quanh, tu vi bộc phát, ngay sau đó vòng vây bị xiết chặc, đại hán giáp bạc và các thi khôi bộc phát tu vi bao phủ lão giả!
Vào lúc này lên trời dưới đất, bốn phương tám hướng bị phong tỏa triệt triệt để để như thiên la địa võng, mặc cho lão giả có pháp thuật đặc thù cũng chấp cánh khó thoát.
Chẳng những hắn như thế, cho dù Chu Vũ Đạo cũng bị bức bách dừng bỏ chạy, không thể không lui về phía sau, bốn phía đã bị phong tỏa, hắn không thể thoát đi.
Đối mặt với nguy cơ, tổ phụ Diệu Lâm Nhi là luyện hồn sư huyền phẩm cũng sợ hãi, ánh mắt của hắn vô cùng điên cuồng, vào lúc hắn lui về phía sau liền quát mắng Bạch Tiểu Thuần.
– Bạch Hạo, thả lão phu rời đi, nếu không thần niệm lão phu vừa thúc dục, hồn bộc của ngươi sẽ hình thần câu diệt!
Hắn nói xong giống như lo lắng Bạch Tiểu Thuần không tin Bạch Hạo còn chưa chết, hắn bấm niệm pháp quyết, giữa mi tâm của hắn xuất hiện một hồn ảnh.
Hồn ảnh này chính là Bạch Hạo, hắn bị nhốt trong mi tâm của lão giả, hồn hỏa đang bị thiêu đốt tràn ngập nguy cơ.
Bạch Tiểu Thuần dừng bước và nhìn hồn ảnh Bạch Hạo, nội tâm hắn chấn động, đại quân thi khôi xiết chặc vòng vây dừng bước, đại hán giáp bạc cũng dừng lại, uy áp Thiên Nhân còn mạnh hơn trước.
– Ngươi thả ta rời đi, ta sẽ thả hồn bộc của ngươi.
Nội tâm lão giả khẩn trương, hắn không nhìn Bạch Tiểu Thuần, tâm thần của hắn vẫn chú ý đại hán giáp bạc, lúc Bạch Tiểu Thuần dừng lại đã làm hắn an tâm, trên thực tế lúc trước hắn cũng đã đoán được đối phương xem trọng hồn này, sau khi thấy đối phương dừng bước liền chắc chắn hơn nữa.
– Lập tức lui về phía sau, ta chỉ cho ngươi mười giây!
Ánh mắt lão giả lóe sáng, ngữ khí cực kỳ cường ngạnh, hắn hét lớn một tiếng, Chu Vũ Đạo bên cạnh hắn cũng chờ mong.
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần không nhìn hồn Bạch Hạo, hắn cố trấn định tâm thần nhìn lão giả luyện hồn sư huyền phẩm, ánh mắt của hắn vô cùng lãnh khốc, giọng nói của hắn không khác gì băng hàn.
– Ta cũng cho ngươi thời gian mười giây, là chính ngươi chết hay toàn bộ huyết mạch Diệu gia bị diệt sạch, ngươi lựa chọn đi!
Bạch Tiểu Thuần vung tay phải lên, ngay sau đó trước mặt hắn xuất hiện màn sáng, màn sáng vặn vẹo tạo thành hình ảnh!
Trong hình ảnh là phủ giám sát, nơi đó có mấy vạn hồn tu, cả trai lẫn gái, cả đám lạnh run, Diệu Lâm Nhi cũng ở trong đó, sắc mặt nàng tái nhợt, nội tâm lạnh lẽo.
Chung quanh bọn họ là cả ngàn thi khôi vây quanh, hoàn toàn giam cầm bọn họ, người cầm đầu chính là Chu Nhất Tinh!
Vào lúc nhìn thấy hình ảnh, tổ phụ Diệu Lâm Nhi biến sắc, dường như những người kia cũng nhìn thấy lão giả, cả đám không ngừng kêu gào.
– Lão tổ cứu mạng!!
– Tổ phụ, cứu ta!!
– Lão tổ, là ta, cứu mạng!!!
Những người trong màn ảnh không ngờ đều là tộc nhân của Diệu gia!
Cũng không phải toàn bộ người Diệu gia đều bị bắt lại đây, nhưng hầu như đã chiếm đến bảy tám phần mười, hơn nữa trong đó còn có không ít thiên kiêu. Quan trọng nhất là lại có vài người được tuyển chọn làm người nối nghiệp trong tương lai của gia tộc trong lĩnh vực luyện hồn, được lão tổ Diệu gia bồi dưỡng từ lâu, hao tốn vô số tâm huyết cùng tài nguyên.
Có thể nói, toàn bộ nội lực và hạt giống của Diệu gia đều ở nơi này!
Vốn là trước khi thực hiện kế hoạch này, lão tổ Diệu gia đã đem tộc nhân của lão bí mật phân tán đi. Nhưng không ngờ được rằng, trong tay Bạch Tiểu Thuần có thế lực lớn như vậy, có thể tìm ra nhiều người đến thế!
Trên thực tế từ khi Bạch Tiểu Thuần bắt đầu phát hiện được một chút dấu vết, hắn đã sai Chu Nhất Tinh đi chuẩn bị sẵn, chỉ là vì sợ đánh rắn động cỏ nên lúc trước không ra tay.
Mà hôm nay, nếu Bạch Tiểu Thuần muốn công kích Chu gia thì phải phòng ngừa tình huống cực đoan, cho nên hắn mới quyết định hốt gọn một mẻ. Nếu Bạch Hạo đã chết thì thôi, những người này cũng không có bao nhiêu tác dụng, nhưng nếu như hắn đoán đúng, chỉ cần Bạch Hạo còn sống thì rất có thể cục diện cuối cùng phải đối mặt là lão tổ Diệu gia sẽ dùng Bạch Hạo làm con tin.
Một khi như vậy, tất nhiên Bạch Tiểu Thuần sẽ tung đòn sát thủ, uy hiếp lão tổ Diệu gia bằng chính tộc nhân của lão! Cũng chính vì thế nên lúc trước hắn quyết định giết Tiểu hầu gia họ Chu một cách gọn gàng không chút đắn đo. Bởi vì dùng người ngoài để uy tiếp tất nhiên không thể có lợi bằng dùng người Diệu gia!
– Bạch Hạo! Ngươi!!
Cả người lão tổ Diệu gia run lên, trong tíc tắc hai mắt lão đều đỏ vằn những tia máu, tinh thần lão bỗng chốc cực kỳ căng thẳng. Hắn nhìn thấy Diệu Lâm Nhi, nhìn thấy những hạt giống lão vất vả bồi dưỡng, lại nhìn những vãn bối lão yêu quý nhất, từng người từng người một.
Trong óc của lão bắt đầu xuất hiện những kỷ niệm trong quá khứ, khi mà mọi người quây quần bên mình. Những hình ảnh ấm áp này làm cho hơi thở lão dần nặng nề và đứt quãng, hết thảy làm cho trong ánh mắt của lão xuất hiện sự đấu tranh.
Trước mắt, toàn bộ tính mạng người nhà đều dựa vào một ý niệm của lão!
– Mà đây cũng không phải tất cả, ngươi có thể yên tâm, nếu như hồn bộc của ta vẫn lạc, ngươi phải tin tưởng rằng, ta có khả năng truy ra tất cả con cái Diệu gia có. Mặc kệ các ngươi ẩn núp ở nơi nào cũng không thể tránh được mắt ta!
– Mà ta còn có thể đảm bảo, từ nay về sau, tại Man Hoang này không còn một chút dấu tích gì của Diệu gia! Huyết mạch của ngươi chắc chắn sẽ diệt!
Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm vào lão tổ Diệu gia, nói ra từng chữ một. Từ lúc hắn thấy lão tổ Diệu gia dùng Bạch Hạo để uy hiếp mình, hắn đã rõ tên này không lấy được thân phận chân chính của mình từ chỗ Bạch Hạo. Nếu không thì lúc này cũng không cần dùng Bạch Hạo, mà là có thủ đoạn càng dữ dội hơn để đưa mình vào chỗ chết!
Nhưng nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Tiểu Thuần càng run rẩy, bởi vì hắn biết rõ lão tổ Diệu gia không có khả năng không sưu hồn Bạch Hạo, hắn tất nhiên sẽ muốn biết hồn Bạch Hạo hình thành như thế nào. Cũng chính vì vậy Bạch Tiểu Thuần hiểu được trong một tháng này Bạch Hạo đã nhận bao nhiêu loại tra tấn khổ sở, vậy mà cuối cùng lão tổ Diệu gia vẫn không thành công!
Một đệ tử như vậy, lúc trước hắn đã không muốn từ bỏ, lúc này lại càng không tiếc trả bất cứ giá nào!
Diệu gia lão tổ run rẩy bờ môi, hai mắt lão càng đỏ, hơi thở thì phát ra càng dồn dập. Trong đầu lão lúc này giống như có hai cái ý chí – một cái đại biểu bản thân, một cái đại biểu gia tộc – đang kịch liệt giao chiến. Thời gian dần qua, cá nhân hắn lẫn lợi ích như muốn chiếm lấy ưu thế, khát vọng đối với Luyện hồn sư Địa phẩm vượt lên trên trách nhiệm đối với gia tộc.
Nhưng ngay lúc này, giọng Bạch Tiểu Thuần lại vang lên lần nữa.
– Ta sẽ không thể nào để cho ngươi đi. Ngươi không cần ôm tâm lý trông chờ may mắn. Hôm nay, ngươi chết cũng phải chết, không chết cũng phải chết! Hoặc là ngươi trả lại hồn bộc cho ta, chỉ có một mình ngươi tử vong. Hoặc là … cả ngươi và gia tộc của ngươi … chôn cùng hồn bộc của ta đi!
– Ngươi trốn không thoát, hôm nay ai cũng không thể cứu ngươi, cũng không cần cố kéo dài thời gian! Ta cuối cùng, chỉ cho ngươi mười hơi thở!
– Mười hơi thở kết thúc, ta sẽ hạ lệnh thi khôi đồng loạt ra tay, đem ngươi chém giết, đồng thời, cũng làm cho ngươi chứng kiến một màn thê lương âm minh, để gia tộc của ngươi máu chảy thành sông!
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không vững, nhưng biểu hiện ra ngoài không lộ chút nào, nhìn như vô tình lãnh khốc, từng từ một đều là chém đinh chặt sắt.
– Chu Nhất Tinh, bắt đầu tính thời gian, sau mười hơi thở liền diệt huyết mạch Diệu gia!
Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên ra lệnh. Trong màn ảnh, khóe miệng Chu Nhất Tinh lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, hắn chậm rãi mở miệng.
– Mười!
– Chín!
– Tám!
Theo âm thanh hắn truyền ra, cả người lão tổ Diệu gia càng run rẩy, hơi thở càng gấp gáp, ý chí của lão đã giãy giụa đến cực hạn. Lời nói của Bạch Tiểu Thuần như từng cây dao gắm sắc bén không ngừng đâm vào tâm thần lão, phá hủy hết thảy ý chí của lão.
Nhất là câu nói “Chết cũng phải chết, không chết cũng phải chết” cùng thời gian mười hơi thở ngắn ngủi càng làm cho lão hiểu rõ ràng rành mạch, quyết tâm giết mình của đối phương đã mãnh liệt đến mức không cách nào dao động được nữa.
– Làm sao bây giờ, ta nên làm cái gì bây giờ!
Lão tổ Diệu gia cười thảm trong lòng.
Trong màn ảnh, Chu Nhất Tinh càng đếm, tộc nhân Diệu gia càng mãnh liệt xin tha thứ, kêu cứu thê lương.
– Lão tổ cứu mạng!!
– Năm!
– Bốn!
Chu Nhất Tinh đếm rõ ràng từng tiếng, mà khi rơi vào tai lão tổ Diệu gia giống như thiên lôi, lão gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, muốn từ trên biểu hiện của Bạch Tiểu Thuần tìm ra sơ hở. Nhưng mặc cho lão có quan sát thế nào, đều chỉ thấy một bộ dạng lãnh khốc, không tiếc trả giá lớn đến đâu, bất kể như thế nào đều điên cuồng muốn hắn chết!
– Mặc dù hắn để ý hồn này, nhưng không có đến mức độ ta có thể uy hiếp sao…
Trong lòng lão tổ Diệu gia bất an, lão mơ hồ cảm thấy rằng Bạch Tiểu Thuần đã quyết ý, hoặc là hồn này thuộc về hắn, hoặc là ai cũng đừng mong lấy được!
Trên thực tế, giờ phút này trong lòng Bạch Tiểu Thuần vô cùng hồi hộp, có lẽ so với lão tổ Diệu gia còn nhiều hơn, nhưng hắn nhất định phải đè xuống, nhất định phải che giấu, không thể lộ ra dù là một chút.
Hắn hiểu được nếu để cho lão tổ Diệu gia chạy mất thì mọi thứ đều bị động, sinh tử của Bạch Hạo nằm trong tay đối phương, mà mười hai gia tộc còn lại cộng với Cửu U Vương nếu ra tay thì mình không còn khả năng cứu Bạch Hạo nữa rồi.
Biện pháp này chỉ kéo dài thời gian hơn mà thôi, không có bất kỳ tác dụng gì, kết cục cuối cùng đã định.
Mà biện pháp duy nhất chính là lúc này so xem ai tàn nhẫn hơn, đồng thời, phải biểu lộ ra thái độ không đạt được mục đích thề không bỏ qua, chỉ có hủy đi ý chí cầu sống của đối phương, mới có thể thức tỉnh trách nhiệm đối với gia tộc của lão.
Một khi làm lão hiểu được, bản thân bị giết hay là huyết mạch bị diệt sạch, lựa chọn này … tin rằng bất cứ người bình thường nào đều chọn vế đầu!
Bởi vì như vậy không gọi là chết, mà là … vì gia tộc mà hi sinh!
Nhưng nếu như người này có thể nhìn thấu tâm can của mình, nhìn ra Bạch Tiểu Thuần coi trọng hồn Bạch Hạo còn nhiều hơn so với bản thân lão suy nghĩ… Vậy thì Bạch Tiểu Thuần cũng chỉ có thể thỏa hiệp, đẻ lão rời đi mà thôi…
– Ba!
Sát khí từ Chu Nhất Tinh tràn ra, mà sát khí từ một nghìn thi khôi cũng bộc phát.
– Hi sinh một mình ngươi, cứu toàn gia tộc, hay để tất cả mọi người chôn cùng, hoàn toàn trong suy nghĩ của ngươi!
Bạch Tiểu Thuần nhàn nhạt mở miệng, bộ dạng vẫn tỏ ra lãnh khốc, tay phải hắn nâng lên dứt khoát, giống như chỉ cần gạt xuống là phát quyết sinh tử!
Hắn không thể nói quá nhiều, thực tế là những lời vừa rồi hắn cũng không nên nói. Nói càng nhiều, càng nhiều kẽ hở.
– Hai!
Âm thanh của Chu Nhất Tinh truyền ra cùng với tiếng kêu thê lương của người Diệu gia trực tiếp dung hợp vào cùng một chỗ, hóa thành âm bạo trong tích tắc công kích vào thâm thần lão tổ Diệu gia. Vô số lần như thế làm hỏng hết tinh thần của lão, trong tình huống chắc chắn phải chết, cuối cùng trách nhiệm đối với gia tộc cũng đè xuống lợi ích cá nhân!
Một màn này vô cùng châm chọc, nhìn như lựa chọn cuối cùng của lão tổ Diệu gia là vì tộc nhân mà hi sinh, nhưng trên thực tế nếu như lão có thể từ chỗ Bạch Tiểu Thuần phát hiện ra mình có một tia hi vọng sống thì lựa chọn của lão sẽ hoàn toàn bất đồng!
– Một!
Chu Nhất Tinh vừa đếm, lão tổ Diệu gia cười thảm trong lòng, tay phải vỗ mạnh vào trán, trong nháy mắt lôi ra hồn Bạch Hạo ném về phía Bạch Tiểu Thuần!
– Thả tộc nhân của ta rời đi, ai làm nấy chiu, ngươi muốn mạng của lão phu, lão phu cho ngươi!
Tim Bạch Tiểu Thuần run rẩy, bộ dạng lãnh khốc cố gắng bày ra nãy giờ ầm ầm sụp xuống, rốt cuộc không che giấu được sự lo lắng nữa mà hiện ra toàn bộ. Hắn mãnh liệt tiến lên đón lấy hồn của Bạch Hạo.
Giờ phút này hồn Bạch Hạo đã cực kỳ suy yếu, hai mắt miễn cưỡng mở ra, sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, hắn sửng sốt một chút, dường như không dám tin tưởng.
– Sư tôn…
Chỉ kịp nói ra hai chữ này, Bạch Hạo liền hôn mê.
Bạch Tiểu Thuần giật mình, lập tức dùng thần thức kiểm tra. Sau khi xác định Bạch Hạo chỉ hôn mê vì suy yếu, gánh nặng trong lòng hắn rốt cuộc bỏ xuống triệt để, hắn liền tranh thủ đem Bạch Hạo đưa vào tháp chứa hồn.
Lão tổ Diệu gia chứng kiến toàn bộ quá trình này, lão mở to mắt nhìn, trong đầu như có phong ba bão táp, lão nghe thấy hồn Bạch Hạo gọi một tiếng “sư tôn”, lại thấy rõ ràng sự lo lắng đến hoảng hốt của Bạch Tiểu Thuần. Toàn bộ làm cho tinh thần của lão hoàn toàn hỗn loạn đến không thở nổi, một loại tâm trí bị nghiền ép, bị sỉ nhục đến cực hạn làm cho cảm giác thiêng liêng hi sinh vì gia tộc vừa nổi lên trong lòng lão bất ngờ sập đổ. Cặp mắt của lão trong nháy mắt đỏ thẫm, cả người lão trực tiếp phát xuồng.
– Bạch Hạo, ngươi gạt ta!!!
Lão tổ Diệu gia gào thét tức giận, hắn gần như sụp đổ, hắn thua, thua không chỉ tính mạng của mình, không chỉ hồn Bạch Hạo, hắn còn thua tâm trí cùng phán đoán.
Thua triệt triệt để để!!
– Sát!
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu vung tay áo, ánh mắt lạnh lùng như băng.
Lúc này thi khôi và đại hán giáp bạc chung quanh ra tay, sát khí càn quét phong vân, tốc độ cực nhanh, máu nhuộm bầu trời.
Cho dù là lão tổ Diệu gia hay Chu Vũ Đạo, đừng nói mấy ngàn thi khôi ra tay, cho dù chỉ có đại hán giáp bạc cũng có thể đánh bọn họ hình thần câu diệt.
Trước kia có hồn Bạch Hạo bị áp chế, bọn họ còn có thể kéo dài hơi tàn, hiện tại căn bản không có lực phản kháng, tiếng kêu thê lương thảm thiết và tiếng chửi bới vang lên, thân thể hai người sụp đổ huyết nhục trong mơ hồ, nguyên thần bị xé nát, hình thần câu diệt.
Cho dù việc này đã chấm dứt nhưng có lẽ Chu gia chỉ còn lại trên danh nghĩa.
Thiên Hầu tháp nát, Thiên Hầu diệt vong, tiểu hầu gia tử vong, cả Chu gia đã bị thanh trừ ra khỏi hàng ngũ Thiên Hầu.
Bình luận