Nghĩ tới đây, sự áy náy của Bạch Tiểu Thuần cuối cùng đã chuyển biến tốt một chút. Nhưng không đợi hắn mở miệng, ánh mắt Bán Thần lão tổ giống như một thanh lợi kiếm, phong quang trong chớp mắt lại tập trung ở chỗ Bạch Tiểu Thuần. Sắc mặt hắn âm trầm vô cùng. Toàn thân giống như sắp bạo phát.
Lúc này, thần thức của hắn tản ra, trong nháy mắt bao phủ tám phương. Sau khi nghe được lời bàn tán của đám đệ tử Tinh Không Đạo Cực Tông, nhất thời hắn dã biết rõ ràng những chuyện đã xảy ra với Tinh Không Đạo Cực Tông trong mấy ngày mình rời đi.
Đồng thời hắn cũng chú ý thấy, trên bảy đạo Thải Hồng của mình, hiện tại không có ai ở đây. Tất cả các đệ tử đều ở bên trong bốn đại thành.
Cái này khiến cho hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đối với lực tai họa luyện đan của Bạch Tiểu Thuần. Nhất là hiện tại nhìn lỗ thủng cực lớn trên Lam Sắc Thải Hồng này. Hắn tức giận nhảy dựng lên.
– Câm hay sao?
Bán Thần lão tổ vung tay áo lên, âm thanh vượt qua thiên lôi. Ngay cả bảy đạo Thải Hồng đều rung động. lúc này, những tu sĩ bên trong bốn đại thành phía dưới, cũng nơm nớp lo sợ. Nhưng trong lòng bọn họ lại dâng lên sự chờ mong.
Cho tới thời khắc này, ba người Bạch Trấn Thiên nhanh chóng lao đến. Tất cả đều có chút do dự. Bạch Trấn Thiên suy nghĩ đến lực gây tai họa của Bạch Tiểu Thuần, thật sự nhịn xuống, không bỏ đá xuống giếng. Lý Hiển Đạo cũng giống như vậy.
Thiết Huyết Đường lão tổ cũng do dự một chút, có ý định đi nói tốt giúp cho Bạch Tiểu Thuần. Nhưng hắn nhìn lỗ thủng cực lớn dưới chân của Bạch Tiểu Thuần, hắn lại chỉ có thể nở nụ cười khổ.
Lúc này trong lòng Bạch Tiểu Thuần kinh hoàng. Nhưng mắt thấy ánh mắt Bán Thần lão tổ không tốt, hắn chỉ có thể lo lắng không yên, cố gắng kiên trì, vội vàng mở miệng.
– Lão tổ, ta đây là… Là như vậy, ta không thích động phủ trước đây. Không sai, chính là nguyên nhân này!
– Động phủ trước đây của ta không tiện cho ta đi bảo vệ Tinh Không Đạo Cực Tông của chúng ta. Cho nên ta lại hủy nó đi, còn cố ý đào ra một lỗ thủng lớn. Nói như vậy, ta ngẩng đầu có thể nhìn thấy chỗ Tử Sắc Thải Hồng của lão tổ ngài, cảm nhận được uy lực mênh mông cuồn cuộn của lão tổ. Cúi đầu là có thể nhìn thấy được bốn đại thành phía dưới, biết được tất cả dân tình của đệ tử của Tinh Không Đạo Cực Tông ta!
– Nói như vậy, ta mới có thể an lòng. Điều này đại biểu trong lòng ta, trên có lão tổ, dưới có đệ tử tầng dưới chót, cùng khắp cả Tinh Không Đạo Cực Tông ta!
Lúc mới bắt đầu, Bạch Tiểu Thuần nói chuyện còn có chút chậm chạp. Nhưng càng nói, lại càng có thứ tự. Đến cuối cùng, còn ầm ầm vỗ ngực, bộ dạng mình chính là vì Tinh Không Đạo Cực Tông, cúc cung tận tụy đến chết.
Lời nói này truyền khắp tông môn. Sau khi mỗi người đệ tử của bốn đại thành phía dưới nghe được, nhất thời bạo phát…
– Vô sỉ!
– Quá vô sỉ!
– Hắn rõ ràng là cố ý chĩa mũi nhọn vào Tinh Không Đạo Cực Tông chúng ta, suýt làm tông ta sụp đổ, tội đáng chết vạn lần!
Chẳng những những đệ tử này như vậy, thần sắc ba người Bạch Trấn Thiên đều cổ quái. Vị Bán Thần lão tổ kia bị những lời nói này làm cho tức giận. Hắn hít một hơi thật sâu, có ý định đi giáo huấn này Bạch Tiểu Thuần một chút. Nhưng hắn lại nghĩ đến lần này, thời điểm hắn từ Thông Thiên Đảo rời đi, Đỗ Lăng Phỉ tìm được mình, bảo mình chiếu cố Bạch Tiểu Thuần.
Hắn có thể nhìn ra, Đỗ Lăng Phỉ đối với Bạch Tiểu Thuần không giống bình thường. Vào thời khắc này, hắn xử lý cũng có chút do dự.
– Sau này, nếu như ngươi còn dám ở trong tông môn luyện đan, bản tọa nhất định khiến cho ngươi đẹp mặt!
Sau một lúc lâu, Bán Thần lão tổ hừ lạnh một tiếng, tay áo vung lên, lại muốn rời đi.
Mắt thấy Bán Thần lão tổ trách phạt, lại có thể giơ thật cao hạ xuống nhẹ nhàng như vậy. Cảnh tượng này nhất thời khiến cho Bạch Trấn Thiên cùng Lý Hiển Đạo chợt nín thở, tâm thần chấn động mãnh liệt.
Thiết Huyết Đường lão tổ cũng sững sờ.
Cho dù là bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng ngẩn người ra. Hắn cũng không nghĩ tới, Bán Thần lão tổ ở đây, lại có thể nói ra một câu như vậy. Nhìn bộ dạng của hắn, dường như không truy cứu nữa? Lúc này trái tim hắn còn đang đập thình thịch. Hắn cảm thấy quá kỳ diệu. Lúc này thần sắc hắn kỳ dị. Hắn suy nghĩ, chẳng lẽ Bán Thần lão tổ này nhìn thấu tiềm lực của mình…
Những đệ tử phía dưới kia, đều há hốc mồm.
Mắt thấy mọi người như vậy, Bán Thần lão tổ cũng cảm thấy Bạch Tiểu Thuần có chút tiện nghi. Vì vậy hắn lại trừng mắt với Bạch Tiểu Thuần.
– Nếu ngươi thích lỗ thủng động phủ hiện tại này, như vậy sau này ngươi cứ ở lại trong nơi này là được!
Bán Thần lão tổ nói xong, thoáng một cái đã đi thẳng về phía Tử Sắc Thải Hồng.
Bạch Tiểu Thuần nghe được câu này, hắn lại nhìn bốn phía xung quanh lỗ thủng này một chút. Mặt hắn nhất thời xụ xuống. Hắn vốn còn tưởng rằng không sao. Nhưng không nghĩ tới, còn có trách phạt. Đây là bảo hắn sau này ở tại phía trên lỗ thủng này…
– Mà thôi mà thôi. Chuyện này vốn cũng là do ta đáng trách. Ở lại thì ở lại…
Bạch Tiểu Thuần đối mặt với Bán Thần lão tổ rất khẩn trương, không chú ý tới những lời ác độc của đám người ở bốn đại thành phía dưới. Lúc này hắn vẫn đang nhăn mặt, nhíu mày, đầy tự trách.
Nhưng trong lòng ba người Bạch Trấn Thiên lại chấn động không thôi. Bọn họ liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần thật lâu. Lấy hiểu biết của bọn họ đối với Bán Thần lão tổ, nếu như ba người bọn họ phạm phải lỗi lớn như vậy, nhất định bị trách phạt nghiêm trọng.
Nhưng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần này, lại có thể hời hợt… Cái này khiến cho ba người bỗng nhiên ý thức được, có thể Bạch Tiểu Thuần còn có bối cảnh mà chính bọn họ không biết!
Về phần những đệ tử bốn đại thành phía dưới kia, trong lòng mỗi người càng phiền muộn hơn. Ban đầu bọn họ rất chờ mong Bạch Tiểu Thuần gặp xui xẻo. Thậm chí có một số ít người muốn nhìn thấy cảnh Bạch Tiểu Thuần bị chém giết mới hết giận.
Thật không ngờ trên thực tế, Bạch Tiểu Thuần cũng không tạo thành tổn thương thực chất đối với bọn họ. Sở dĩ bọn họ có ý định như vậy, chuyện Bạch Tiểu Thuần luyện đan chỉ là kíp nổ mà thôi.
Bình luận