Lập tức bốn vị Chưởng tòa Tứ sơn đều phóng thẳng đến Dục Chủng hoa, sau khi tới gần thì hơi thở mỗi người đều trở nên dồn dập, tâm thần run rẩy như thấy được tuyệt thế trân bảo. Thậm chí mấy nếp nhăn trên gương mặt của bà lão Diên Vĩ Phong như muốn giãn hết ra….
Mà ba Chưởng tòa kia cũng kích động không thôi. Lúc bọn họ đưa tay chạm đến Dục Thú hoa này, trong lòng mỗi người đều không ngừng rung động tựa như đang gặp được Thánh vật, dường như trong mắt họ lúc này chỉ còn duy nhất Dục Thú hoa, ngoài ra không còn thứ gì khác nữa.
Đám đệ tử bốn phía đều trợn tròn mắt ngạc nhiên. Phần lớn trong đám người đều chưa từng nghe nói đến Dục Thú Chủng, lúc này nhìn bộ dáng của bốn vị Chưởng tòa như vậy thì đều rất kinh hãi.
Nhưng vẫn có một số người bên trong đám đệ tử nội môn cũng chậm rãi nhận ra, nhất là khi nghe được tiếng hô thất thanh của bốn vị Chưởng tòa thì đầu óc cũng chấn động mãnh liệt, tâm thần dậy sóng mà kinh hô lên.
“Dục Thú chủng!!! Trời ạ, vậy mà thật sự tồn tại Dục Thú chủng!”
“Đó là Thánh vật trong truyền thuyết, là vật hi hữu trên thế gian a!!!”
“Ta cũng chỉ là nghe nói qua trên điển tịch, loại thực vật đặc thù này vốn đã thất truyền từ thời Thượng cổ, thế nào mà lại có ở nơi này!!!”
Thanh âm càng lúc càng lớn, đến cuối cùng thì mấy vạn người nơi này cũng dần hiểu rõ về loại thực vật có kích thước to lớn lại khá xấu xí trước mặt, vậy mà có giá trị to lớn không cách nào tưởng tượng được. Tất cả đều dần dần kinh ngạc, đồng loạt nhìn về Dục Thú hoa, thậm chí quên cả gây sự với Bạch Tiểu Thuần.
Thậm chí, thanh âm xôn xao quá lớn khiến vị lão giả Quỷ Nha Phong trong bốn vị Chưởng tòa phải đột nhiên quay đầu hại, hung hăng đảo mắt qua đám đệ tử một vòng. Cặp mắt xanh biếc của lão nhìn qua khiến mọi người đều rùng mình mà lập tức yên lặng.
Bạch Tiểu Thuần đứng một bên, hất cằm lên, chắp tay sau lưng, bộ dạng cao thủ đầy tịch mịch, nhưng trong lòng đầy vui vẻ.
“Hừ, hừ, hẳn là bọn họ đã biết vì sao Bạch Tiểu Thuần ta để cho đám chiến thú đó phụng hiến rồi a, ta đây chính là vì Dục Thú Chủng!” Trong lòng Bạch Tiểu Thuần đầy phấn chấn, chỉ là vẻ mặt hắn vẫn thể hiện ra một vẻ tịch mịch. Hắn còn đang âm thầm đắc ý, thì vẻ mặt bốn vị Chưởng tòa Tứ sơn bên kia không ngừng biến hóa, khi thì say mê, khi thì nghiến răng lại, cuối cùng chủ yếu là nghiến răng nghiến lợi, rồi bà lão kia đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Bạch Tiểu Thuần!” Bà lão đầy tiếc nuối, hai mắt đỏ ngầu hung hăng nhìn Bạch Tiểu Thuần.
“Ngươi có biết không vậy? Đây là một đóa Dục Thú hoa trân quý cỡ nào chứ, ngươi có biết Dục Thú Chủng gần như đã tuyệt diệt rồi hay không! Ngươi có biết, Dục Thú Chủng này đại biểu cho cái gì hay không?” Bà lão này gần như phát điên lên. Lòng bà cũng đang rỉ máu, nếu như Dục Thú Chủng này vào trong tay bà thì tình thế đã không giống như thế này rồi.
“Biết a!” Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, hắn biết Dục Thú Chủng này quý giá nên mới dám cả gan chọc bờ Bắc loạn cả lên như thế này.
Chẳng những chỉ một mình bà lão Diên Vĩ Phong đầy tiếc nuối, mà ba vị Chưởng tòa còn lại cũng lần lượt ngẩng đầu nhìn lên, lòng đau như cắt, giá trị của Dục Thú Chủng là không cách nào tưởng tượng được, mà đối với bọn hắn thì càng là chí bảo vô thượng. Lúc này tất cả đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đầy thất vọng.
“Thiên tài địa bảo như thế này mà ngươi lại trồng ở đây, thậm chí cũng đã thai nghén xong rồi, chỉ còn chờ sinh ra một con thú!”
“Ngươi ngươi ngươi…Bạch Tiểu Thuần, ta biết ngươi tìm rất nhiều chiến thú đến đây nên mới khiến tất cả chiến thú của tông môn xao động, thế nhưng như vậy cũng có tác dụng gì, nhiều chiến thú đến mấy thì cũng chỉ là huyết mạch cấp thấp mà thôi!!!
Ngươi có biết nếu cấp Dục Thú Chủng này cho Bích Hải Thú của Tôn trưởng lão, như vậy có thể sinh ra một con thú tam giai huyết mạch a!!! Nhưng nhìn đi, chậm rồi, đã chậm rồi…” Bà lão cơ hồ như đang gào thét rống giận, đối với Bạch Tiểu Thuần cực kì thất vọng.
“Bích Hải Thú của Tôn trưởng lão cũng đã đến đây phụng hiến qua rồi.” Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, rồi vội ho một tiếng.
“Ngươi…a?” Thân thể bà lão run lên, còn đang muốn gầm thét thì chợt sững người lại. Mà ba vị Chưởng tòa bên cạnh cũng có chút sửng sốt, chợt đưa mắt nhìn về phía lão giả đang đứng ngoài rìa đám người tới đây, người này chính là vị Tôn trưởng lão. Bản thân lão cũng rất kinh ngạc, lần này lão cùng đám người đến đây cũng không phải vì phát hiện chiến thú của mình bị xao động, mà chỉ biết chiến thú của đám môn hạ đệ tử xảy ra vấn đề mà thôi. Lúc này đột nhiên lại biết chuyện Bích Hải Thú của mình vậy mà cũng tới đây, lão có chút bối rối.
Bà lão chần chừ một chút rồi tiếp tục nhìn Bạch Tiểu Thuần hằm hằm.
“Xem như là có Bích Hải Thú của Tôn trưởng lão đi, thì vẫn tính là lãng phí. Nếu như cho đầu Thanh Thiên Mãng của Trần trưởng lão, mặc dù cũng là tam giai huyết mạch nhưng nó có khả năng hóa long, cũng chỉ có đầu Thanh Thiên…” Bà lão còn chưa nói xong thì Bạch Tiểu Thuần có chút ngại ngùng, vội vàng đáp lời.
“Đầu Thanh Thiên Mãng kia cũng đã đến đây phụng hiến rồi.”
Hai mắt bà lão trợn to, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần, mà Trần trưởng lão trong đám người cũng trợn mắt há mồm, vội vàng quay lại nhìn vào Thú đại của mình. Một con tiểu xà màu xanh thò đầu ra, nhìn về phía Dục Thú hoa đầy vẻ say mê.
“Thanh Thiên Mãng của Trần trưởng lão còn tráng niên, không cần Dục Thú Chủng cũng được, nhưng Bạch Tiểu Thuần, Dục Thú Chủng kia thật sự rất thích hợp cho con Dạ Xoa này của lão phu, nếu như ngươi…” Lão giả Chưởng tòa Quỷ Nha Phong lúc này cũng đầy tức giận nói.
“Cái kia…Ngô Chưởng tòa, Dạ Xoa Thú của người…cũng phụng hiến qua rồi.” Bạch Tiểu Thuần chần chừ một chút, nhưng nhìn thấy bộ dạng đầy hung ác của Chưởng tòa Quỷ Nha Phong bèn rối rít trả lời.
Lần này chẳng những Chưởng tòa Quỷ Nha Phong trợn mắt há mồm, mà các đệ tử bốn phía xung quanh nghe được hắn nói vậy, sắc mặt cũng đại biến.
Trong lúc Chưởng tòa Quỷ Nha Phong còn đang chấn động toàn thân, thì bà lão bên cạnh, cùng với các vị Chưởng tòa Lạc Nhật Phong, Khung Đính Phong đang định mở miệng thì Bạch Tiểu Thuần vội lùi về sau mấy bước, sau đó mới thận trọng nói tiếp.
“Của các ngươi, cũng đều đã tới đây phụng hiến hết rồi…”
Mấy lời hắn vừa thốt ra, bốn vị Chưởng tòa Tứ sơn đều như bị sét đánh ngang người. Vậy mà chính bọn họ còn không biết chiến thú của mình cũng bị âm thầm mang đến đây. Cùng lúc đó, mấy vạn đệ tử đến đây khi nghe thấy Bạch Tiểu Thuần và bốn vị Chưởng tọa đối thoại với nhau thì không khỏi trợn mắt há mồm, cuối cùng cũng không áp chế nổi mà bộc phát ra đầy kinh hô.
“Trời ạ, đến cùng thì có bao nhiêu hung thú đến đây phụng hiến qua rồi???”
“Bạch Tiểu Thuần này, hắn…thậm chí mấy chiến thú của các vị Chưởng tòa hắn cũng không buông tha!”
“Phát điên mất!”
Trong lúc đám người tại đây còn đang xôn xao thì Bạch Tiểu Thuần cũng đầy thấp thỏm mà lùi ra sau vài bước, rồi trơ mắt nhìn sắc mặt bốn vị Chưởng tòa Tứ sơn đầy khó coi bên kia. Một lúc lâu sau, bà lão Diên Vĩ Phong hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần.
“Bạch Tiểu Thuần, chúng ta quả thật coi thường ngươi rồi. Ngươi đã có biện pháp âm thầm đem bốn chiến thú của chúng ta đi, thì sao không đem Thất Thải Phượng Hoàng của Diên Vĩ Phong đến phụng hiến luôn a? Chiến thú của chúng ta cũng chỉ tam giai, còn Thất Thải Phượng Hoàng kia nói thế nào thì cũng là tứ giai, tứ giai huyết mạch mới không tính là lãng…” Bà lão còn chưa nói xong, đột nhiên nhìn thấy bộ dạng Bạch Tiểu Thuần cẩn thận từng li từng tí như muốn nói nhưng lại thôi, trong lòng bà giật thót lại.
“Ngươi…ngươi không phải…”
“Thất Thải Phượng Hoàng kia, cũng đã phụng hiến rồi.” Bạch Tiểu Thuần có chút ủy khuất đáp lời.
“Tam Nhãn Mặc Ô ở Khung Đính Phong ta…”
“Phụng hiến, còn có Tích Dịch tại Khung Đính Phong, Sơn Quỷ ở Quỷ Nha Phong…đều đến phụng hiến qua rồi.” Bạch Tiểu Thuần kiên trì trả lời. Bốn vị Chưởng tòa Tứ sơn nghe thấy đều trợn mắt há mồm kinh ngạc, lộ ra vẻ không cách nào tin được. Rồi từng người một lấy ra ngọc giản, dùng phương thức đặc thù riêng mà lập tức câu thông với linh thú hộ sơn của riêng sơn phong mình, sau một lúc lâu thì tất cả đều nhận được đáp án xác nhận chuyện này từ nơi của mấy Linh thú hộ sơn đó. Dù Tứ đại Linh thú hộ sơn không dám nói ra Thiên Giác Mặc Long, bốn người kia không biết có chuyện này nhưng cũng đã há hốc mồm nhìn Bạch Tiểu Thuần, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Toàn bộ đệ tử bờ Bắc bốn phía cũng đều trợn mắt há hốc mồm mà kinh hãi. Bắc Hàn Liệt run rẩy mà phát giác ra Bạch Tiểu Thuần càng lúc càng cường hãn. Đầu óc của Từ Tung ong ong lên, Tứ đại Linh thú hộ sơn kinh khủng đến thế nào gã cũng biết đấy, chỉ là gã không cách nào tưởng tượng Bạch Tiểu Thuần có thể dùng biện pháp gì để Tứ đại Linh thú hộ sơn kia cam nguyện đến nơi đây phụng hiến.
Bà lão Diên Vĩ Phong có chút phát điên, bà vốn là muốn giáo huấn Bạch Tiểu Thuần một chút. Thế nhưng nói một hồi lại phát hiện mình không còn lời nào để nói được nữa, hắn biết Dục Thú Chủng trân quý đấy, hơn nữa còn đem cả Linh thú hộ sơn đến nữa khiến cho bà không cách nào nói thêm được gì. Mà thật ra, có thể vặn vẹo đến mức độ này cũng đã không phải dễ dàng rồi.
Chỉ là trước mặt nhiều đệ từ như vậy lại bị Bạch Tiểu Thuần cự lại đến mức á khẩu không nói thêm được gì khiến cho bà nổi nóng, hất tay áo lên, rồi lập tức quát to.
“Vẫn là lãng phí đấy, Bạch Tiểu Thuần, nếu như Dục Thú Chủng này ngươi đưa cho Thái Thượng trưởng lão, thậm chí có thể kinh động lão tổ, để lão tổ hạ một đạo chỉ an bài Thần thú hộ tông Thiên Giác Mặc Long tiền bối dùng Dục Thú Chủng lưu lại đời sau. Như vậy mới không tính là lãng phí, đó mới là…” Bà lão càng nói càng phẫn nộ đầy tiếc nuối. Thế nhưng đang nói, đột nhiên khựng lại, đờ đẫn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đang tính nói gì đó lại thôi, trong lòng cũng kêu lộp bộp một tiếng.
Không những trong lòng bà lão giật thót lại, mà toàn bộ ba vị Chưởng tòa bên cạnh nàng khi nhìn thấy biểu lộ của Bạch Tiểu Thuần, đều trợn mắt há mồm.
“Cái này…không cần phải làm phiền lão tổ hạ một đạo pháp chỉ, Thiên Giác Mặc Long tiền bối cũng đã đến đây ba ngày trước, lão nhân gia người rất vui vẻ, phụng hiến hơn năm mươi lần…” Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, thấp giọng đáp.
Nháy mắt, bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch. . .
Bốn vị Chưởng tòa Tứ sơn ngây người, toàn bộ trưởng lão xung quanh ngây người, đám đệ tử cũng ngây người. Toàn bộ mọi người đều kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thuần, tâm thần mỗi người như có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đúng lúc này, đột nhiên gốc Dục Thú hoa kia đột nhiên héo rũ, rồi từng tầng cánh hoa cũng tách ra, một khí tức sinh mệnh không ngừng dâng lên từ trong Dục Thú hoa, khí tức này càng ngày càng mạnh hơn. Cuối cùng, toàn bộ tâm thần của tất cả mọi người, của bốn vị Chưởng tòa Tứ sơn, trưởng lão, đệ tử đều nổ vang, tất cả đều lo lắng chú ý đến Dục Thú hoa.
Trong chớp mắt đó, tứ đại Linh thú hộ sơn chợt chấn động, cùng nhau ngẩng đầu lên, chúng nó như cảm thấy huyết mạch đã được kéo dài xuống dưới. Còn có không ít chiến thú bờ Bắc cũng cảm nhận được huyết mạch của mình trong chớp mắt này.
Nhất là trong Cổ Thú thâm uyên, hai mắt Thiên Giác Mặc Long đột nhiên mở ra, ngóng nhìn về phía Bách Thú Viện, ánh mắt lộ ra vẻ mong chờ mãnh liệt.
Bạch Tiểu Thuần cũng đầy khẩn trương, tranh thủ chạy đến bên cạnh Dục Thú hoa, lo lắng suy tính mà chờ đợi. Hơi thở bốn vị Chưởng tòa Tứ sơn bên cạnh cũng đầy dồn dập, đồng loạt nhìn vào.
Từ từ, Dục Thú hoa không ngừng khô héo đi, mà khí tức sinh mệnh bên trong cũng càng ngày càng mạnh. Cuối cùng, dường như muốn xông ra ngoài, trên bầu trời cũng xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ ầm ầm chuyển động. Dường như mơ hồ còn có một đôi mắt trên trời cao đang nhìn xuống mặt đất này.
Bình luận