– Lão quỷ kia tâm cơ quá sâu… Ta không tin lần này hắn chỉ vì ngăn cản ta trở nên lợi hại, nhất định còn có mục đích khác mà ta không biết!
Trên xương trắng rắn mối, Quỷ Mẫu cúi đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần đang cấp tốc lao đến. Nàng nhìn thấy Bạch trong mắt Tiểu Thuần này đỏ ửng, thấy được thời khắc này Bạch Tiểu Thuần điên cuồng. Chỉ là, cho dù tốc độ của Bạch Tiểu Thuần có nhanh hơn nữa, cũng vẫn không có cách nào đuổi theo kịp xương trắng rắn mối này. Nhất là thời khắc này, xương trắng rắn mối đã tới gần vòng xoáy, bắt đầu dung hợp. Đầu tiên là chiếc thuyền xương, sau đó là đầu, thân thể, đuôi xương trắng rắn mối… hoàn toàn biến mất!
Ở trong nháy mắt trước khi biến mất, Quỷ Mẫu mở mắt ra, đôi môi thoáng động, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, truyền ra một câu nói.
– Xem như nể tình người canh giữ lăng mộ cùng ta giao hẹn, ngươi có thể yên tâm. Nữ hài này thể chất đặc biệt, cùng công pháp của ta tương thông. Ta thu nàng làm đệ tử. Về phần những tu sĩ trên thuyền xương này, mỗi người đều tuân theo mệnh trời.
Nhìn xương trắng rắn mối đã hoàn toàn biến mất, thân thể Bạch Tiểu Thuần dừng ở giữa không trung, kinh ngạc nhìn vòng xoáy này cũng đang chậm rãi tản đi.
– Tiểu muội… Đại sư huynh…
Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ, có chút bất lực cô đơn.
Hắn nhớ tới giấc mộng Trương Đại Bàn đã nói với mình… Hiển nhiên, đại sư huynh đối với cảnh tượng như vậy, đã sớm có dự cảm.
Hắn cũng chỉ có thể tin tưởng, tất cả những gì Quỷ Mẫu nói, là sự thật…
Càng lớn lên, theo tu vi đi từng bước một tăng cao, theo thọ nguyên tích lũy càng lúc càng nhiều, Bạch Tiểu Thuần đã nhận thức được… cái giá của sự trưởng thành.
Cái giá này, hắn đã không phải mới lần đầu lĩnh hội. Chỉ là lần lượt lĩnh hội như vậy, khiến cho hắn đều có loại cảm giác vô cùng bất lực. Hắn không biết là mình sai, hay là thế giới này sai.
Hắn chỉ là muốn vui sướng tu hành. Hắn chỉ là muốn vĩnh viễn cười đi xuống…
Trong sự trầm mặc, trong lòng Bạch Tiểu Thuần dâng lên sự cay đắng. Hắn không biết cả đời này, mình còn có thể lại nhìn thấy Trương Đại Bàn cùng Hầu Tiểu Muội hay không…
– Chắc hẳn là có thể…
Bạch Tiểu Thuần khẽ thì thầm. Hắn không chú ý tới, lúc này theo vòng xoáy biến mất, theo mặt đất vùng cấm sinh mạng tan vỡ, lực cấm chế tồn tại ở nơi đây, cũng tiêu tan.
Nơi đây vốn là vùng cấm sinh mạng, hiện tại không còn tồn tại ràng buộc đối với tu sĩ. Hoặc là rất nhiều năm sau, nơi đây sẽ một lần nữa khôi phục. Nhưng hiện tại, trong khoảng thời gian này, nơi đây… thông suốt!
Mà Thiên Tôn, cũng chẳng biết đã rời đi từ lúc nào. Hắn không có mang đi bất kỳ kẻ nào. Hắn muốn đi đuổi bắt mặt quỷ khóc cười vừa biến mất. Nhưng Đỗ Lăng Phỉ không đi, nàng bị lưu lại. Nàng lặng lẽ đứng ở trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần trên bầu trời. Nét mặt của nàng có chút phức tạp, bóng người có chút hiu quạnh. Nhưng nàng vẫn hít một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy bay đến bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, kéo tay Bạch Tiểu Thuần, nhẹ nhàng mở miệng.
– Tiểu Thuần, không nên khổ sở… Ta tin tưởng chung quy sẽ có một ngày, còn có thể gặp nhau.
Bạch Tiểu Thuần lặng lẽ quay đầu, nhìn Đỗ Lăng Phỉ. Tay nàng nắm chặt, giống như cũng truyền tới ấm áp cùng lòng tin. Hồi lâu sau, Bạch Tiểu Thuần gật đầu.
Trên biển xương vỡ nát, hơn một nghìn tu sĩ của bốn mạch trước đây, hiện tại còn sống không đến hai trăm người. Những người này mỗi người đều có thương tích trong người. Cho dù là Đỗ Lăng Phỉ, tuy bị phụ thân nàng thu vào bên trong túi trữ vật, nhưng trước đó khi vừa nhảy vào tầng thứ ba, trong cuộc chiến đấu kịch liệt giữa Quỷ Mẫu cùng Công Tôn Uyển Nhi, nàng cũng bị thương.
Mặc dù không nghiêm trọng, nhưng nàng cũng cần chữa thương. Những người khác đều như vậy. Vì vậy rất nhanh, đoàn người lại ở trong vùng cấm sinh mạng này, bay nhanh về phía cửa ra.
Cùng lúc bọn họ muốn rời khỏi vùng cấm sinh mạng này, sau đó tìm nơi chữa thương. Về mặt khác cũng cần xác nhận phương hướng, làm rõ ràng vùng cấm sinh mạng nơi đây thuộc về mạch nào, tìm được Nguyên Đầu Tông Môn gần đây, sau đó lợi dụng truyền tống trận nơi đó rời đi.
Dọc đường đi phần lớn mọi người đều trầm mặc, tâm tình áp lực. Vân Lôi Song Tử, Linh Tiên thượng nhân, còn có Thiên Quỷ Tử, làm Thiên Nhân của ba mạch, bọn họ đều có thương tích trong người. Lúc này suy nghĩ trong đầu bọn họ rất phong phú. Thật ra thí luyện lần này biến hóa to lớn, bí ẩn sâu, vượt quá sự tưởng tượng của mọi người.
Nhưng rất nhanh, theo mọi người dần dần đến điểm cuối của nơi vùng cấm sinh mạng này, nhìn chỗ mặt đất băng tuyết ở điểm cuối, cảm nhận hàn khí xung quanh, Vân Lôi Song Tử rõ ràng sửng sốt một chút. Chẳng những là hai người hắn như vậy, trong mắt các tu sĩ bắc mạch bên trong đoàn người này đều chậm rãi lộ ra niềm vui bất ngờ.
– Bắc mạch, nơi này là bắc mạch!
– Ta cảm nhận được khí tức hàn linh của bắc mạch!
Vùng cấm sinh mạng này không ngờ chính là… gần sát với bắc mạch!
Tâm tình Bạch Tiểu Thuần vốn có chút suy sụp, mày ủ mặt chau. Nhưng ngay trong một chớp mắt này, thần sắc hắn bỗng nhiên biến đổi. Hắn chợt cúi đầu nhìn túi đựng đồ của mình.
– Thế nào?
Đỗ Lăng Phỉ tò mò hỏi.
– Không có gì…
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, tránh đề tài này. Nhưng trong lòng hắn từ lâu đã dâng lên sóng to gió lớn. Thật ra, trong chớp mắt vừa rồi, hắn cảm nhận được bên trong túi trữ vật có sóng dao động. Bên trong quan tài do Linh Khê lão tổ giao cho hắn, nữ hài nhi đang ngủ say kia lại có thể truyền đến một âm thanh thì thào… gần như không thể nghe thấy!
– Hơi thở nhà…
Bạch Tiểu Thuần không cho rằng mình nghe nhầm. Bất luận là tiếng nỉ non ở trong đầu trước đó, hoặc là sóng dao động đến từ túi đựng đồ, những thứ này đều cho thấy, cảm nhận của mình tuyệt đối không sai lầm…
– Nàng lại có thể tỉnh lại!
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần thoáng động, thần thức phân ra một luồng dung nhập vào bên bên trong túi trữ vật, trực tiếp kiểm tra về phía chiếc quan tài kia. Chỉ có điều bất kể hắn nhìn thế nào, nữ hài nhi bên trong quan tài vẫn đang nhắm mắt ngủ say, không có chút sinh cơ nào truyền ra.
Bình luận