Ngoại trừ Tuyệt Tình Đan ra, lai lịch của hai loại đan dược khác, cũng từ từ bị người của Vân Tông biết được. Bọn họ biết rất rõ ràng Trí Huyễn Đan này giống như độc dược, không phải là đan dược tốt lành gì. Nhưng vẫn có không ít người, hoặc là không phục, hoặc chính là sau khi thử, giống như phát nghiện, len lén tới mua.
Còn có mấy đại sư đan đạo của Vân Tông, sau khi phát hiện ra chuyện này, cũng thông qua một ít phương pháp, lấy được đan dược, bắt đầu nghiên cứu… Trong đó một vị đại sư đan đạo Vân Tông giống như một ngôi sao sáng, tên là Âu Dương Đức, thân là đan sư đứng đầu của Vân Tông. Hiểu biết của hắn đối với Trí Huyễn Đan cùng Phát Tình Đan vượt qua những người khác.
– Trước đây, thời điểm Bạch Tiểu Thuần tới bắc mạch, ta chỉ muốn tự mình nghiên cứu đan dược của người này một chút… Hiện tại chính là cơ hội!
Âu Dương Đức cười lạnh, nhìn một viên Trí Huyễn Đan trong tay.
– Ta thật ra muốn xem thử, một viên Trí Huyễn Đan cỏn con này, rốt cuộc có chỗ nào kinh người!
Âu Dương Đức này rất tự tin, bắt đầu nghiên cứu. Chỉ có điều hắn dùng tất cả tri thức đan dược mình nắm giữ được, vẫn không có cách nào nhìn ra manh mối bên trong. Điều này khiến cho hắn rất không cam lòng.
– Muốn biết nguyên lý của nó, chỉ có thể tự mình đi thử một chút!
Âu Dương Đức trầm ngâm hồi lâu. Hắn dựa vào lòng tin đối với đan đạo của mình, dựa vào hắn cũng có một viên Tuyệt Tình Đan, một khi không ổn có thể thử giải. Vì vậy hắn lại nuốt một viên Trí Huyễn Đan, vào trong miệng.
Ở trong nháy mắt khi đan dược này dung hòa, toàn thân Âu Dương Đức điên cuồng run rẩy, hai mắt nhắm nghiền. Trông hắn giống như hoảng hốt. Trong tay đang cầm giải dược Tuyệt Tình Đan, trong lúc vô ý lại buông ra, lăn ở trên mặt đất… Cho đến ba ngày sau, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, chậm rãi mở mắt sau. Hắn giống như choáng váng, ở nơi nào ngẩn người hồi lâu, trong miệng mới lẩm bẩm nói ra bốn chữ.
– Đắc đạo thành tiên…
Người giống như Âu Dương Đức vậy, ở Vân Tông có rất nhiều. Gần như tuyệt đại đa số đệ tử của Vân Tông, sau khi ăn Trí Huyễn Đan, theo bản năng đều không muốn ăn giải dược, buông tha loại hoang đường cùng tốt đẹp trên phương diện tinh thần này.
Dần dần, số lượng Phát Tình Đan bán ra, đều còn xa mới bằng được Trí Huyễn Đan. Trí Huyễn Đan này xuất hiện, giống như hình thành một trận gió bão, nhanh chóng khuếch tán ở Vân Tông.
Càng lúc càng nhiều đệ tử từ bắt đầu len lén tới mua, cho đến biến thành quang minh chính đại đến mua. Nhất là vị Âu Dương Đức kia, sau khi cảm thụ Trí Huyễn Đan của Bạch Tiểu Thuần, lại có thể một hơi mua số lượng rất nheièu ở chỗ Bạch Tiểu Thuần, cẩn thận giấu đi.
Bạch Tiểu Thuần thu hoạch cũng càng ngày càng tăng. Hắn thu được số lượng linh thạch cực lớn. Điều này làm cho Bạch Tiểu Thuần cũng kích động không thôi. Hắn có thể một lần nữa đi tu luyện Nhật Nguyệt Trường Không Quyết.
Nhưng hắn cũng biết, chuyện này chỉ có thể giấu diếm nhất thời, không lừa gạt được quá lâu. Chắc hẳn rất nhanh, chuyện này sẽ khiến Thiên Nhân của bắc mạch chú ý.
Trên thực tế cũng đúng là như vậy. Chỉ có điều thời gian bạo phát, còn nhanh hơn so với dự tính của Bạch Tiểu Thuần rất nhiều. Thật ra, tốc độ Trí Huyễn Đan này khuếch tán quá nhanh. Ăn một viên liền nghiện. Toàn bộ quá trình cũng chính là thời gian nửa tháng. Gần như có hơn phân nửa đệ tử Vân Tông đều mê luyến vô cùng đối với Trí Huyễn Đan.
Ở dưới đợt phong ba này, cũng vì đệ tử quá nhiều, bao giờ cũng có mấy người như vậy sẽ không cẩn thận, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn bạo phát ra. Có mấy người như vậy, sau khi ăn Trí Huyễn Đan, không khống chế được sung sướng cùng huyễn tưởng trong đầu, cũng không có nghe theo giao hẹn của Bạch Tiểu Thuần bảo bọn họ phải ở bên trong động phủ của mình nuốt đan. Bọn họ chạy ra khỏi động phủ, ở bên trong Vân Tông, điên cuồng hét lên ở mọi nơi.
– Bay a bay a bay… Ta là một con chim lớn…
– Ha ha, ha ha, ta cuối cùng đã trở thành Bán Thần!
– Đánh ta, mau tới đánh ta!
Từng cảnh tượng như vậy, khiến cho Thiên Nhân chú ý. Vốn chỉ là chuyện mấy đệ tử giống như phát điên. Nhưng theo Thiên Nhân bắc mạch điều tra, cuối cùng hoảng sợ phát hiện, thời gian ngắn ngủi nửa tháng, Vân Tông lại có hơn phân nửa đệ tử đều đã ăn Trí Huyễn Đan!
Chuyện này đưa tới kinh ngạc cùng chấn động. Ngay lập tức, trong lòng Thiên Nhân bắc mạch dâng lên căm giận ngút trời!
Bọn họ lập tức đi xuống, lệnh liệt kê Trí Huyễn Đan này vào dạng đan dược bị cấm. Bất kể là có người nào tiếp tục ăn Trí Huyễn Đan, sẽ bị đuổi ra khỏi tông môn. Lệnh cấm này vừa ra, đệ tử Vân Tông trong lòng bàng hoàng. Cũng không biết là người nào mở đầu, lại có thể liên hợp lại, đi tìm Bạch Tiểu Thuần.
– Bạch Tiểu Thuần, ngươi vô sỉ, gạt chúng ta ăn Trí Huyễn Đan!
– Không sai. Nguyên nhân của tất cả những điều này đều là do Bạch Tiểu Thuần. Đáng chết, ngươi trả linh thạch của ta lại cho ta!
– Là hắn để cho ta ăn. Nếu không phải vì hắn, ta căn bản cũng không có khả năng đi ăn Trí Huyễn Đan đáng chết này!
Mọi người của Vân Tông, có người là bởi vì sợ, có người là vì hối hận trong khoảng thời gian này bỏ ra linh thạch. Với các loại nguyên nhân, khiến cho bọn họ lập tức lại đưa đầu mâu, nhắm ngay về phía Bạch Tiểu Thuần.
Lúc này đám người trùng trùng điệp điệp, xông về phía chỗ ở của Bạch Tiểu Thuần. Lúc này mấy Thiên Nhân bắc mạch trong lòng đầy lửa giận. Đám người Vân Lôi Song Tử, Phùng Trần trực tiếp lại hạ xuống Vân Tông.
– Bạch Tiểu Thuần, ngươi làm trái với giao hẹn, không tránh được cái chết!
Phùng Trần gầm khẽ.
Trong tiếng nổ lớn, chỗ ở của Bạch Tiểu Thuần đã trực tiếp bị thần thông của mọi người, chớp mắt đánh cho tan vỡ. Bạch Tiểu Thuần chật vật chạy ra, nhìn mọi người ở bốn phía xung quanh. Hắn cũng nổi giận.
– Ta làm trái với giao hẹn sao?
– Phùng Trần, ngươi nói cho ta biết, trong ước pháp tam chươ ng, Bạch Tiểu Thuần ta làm trái với điều nào?
– Ta rời khỏi Vân Tông nửa bước sao? Ta luyện đan sao? Ta hấp thu linh lực thiên địa của bắc mạch ngươi sao?
– Ta làm trái với giao hẹn nào? Tới đây, tới đây, ngươi nói cho ta biết đi!
Bạch Tiểu Thuần lẽ thẳng khí hùng, âm thanh cũng giống như lôi đình rít gào. Thật ra trong lòng hắn cũng rất ủy khuất. Lúc này hắn nắm lấy cơ hội, rống to.
Bình luận