Hơn nữa thời gian quá ít. Thời khắc hai người tranh đấu, đều là nguy cơ sinh tử, không được phép Bạch Tiểu Thuần có thể phân tâm. Các loại ý nghĩ lóe lên ở trong đầu của hắn. Đồng thời, bốn đại hung thú ở xung quanh Thiên Tôn đồng thời đến gần, lao thẳng đến chỗ của Bạch Tiểu Thuần.
Bất luận là Thao Giao hay Kỳ Ngạc, bên trong thân thể cao lớn phát ra khí thế dáng vẻ độc ác, vô tận ngập trời, trong nháy mắt lại phong tỏa hai bên phương hướng trái phải của Bạch Tiểu Thuần, mang theo sự hung tàn khó có thể hình dung, giống như muốn cắn xé, nuốt lấy Bạch Tiểu Thuần!
Cùng lúc đó, ở ai phía trước sau của Bạch Tiểu Thuần, Hỗn Cự cùng Cầm Vũ phát ra âm thanh thê lương, tốc độ cực nhanh dường như muốn nghiền nát hư vô, chớp mắt đã tới gần!
Bốn đại hung thú này, từng một con đều phát ra có thể dao động so sánh được với Bán Thần đại viên mãn sóng, lúc này đang trùng kích tới, nhất thời lại dâng lên gió bão, giống như muốn thay trời đổi đất, từ bốn phương hướng, dường như không để cho Bạch Tiểu Thuần có một nửa cơ hội trốn chạy được!
Trong lúc nguy cấp, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên. Hắn hoàn toàn không có chút do dự nào, giơ tay phải lên, vỗ vào túi đựng đồ, trong miệng khẽ thốt ra ba chữ!
– Hoa ánh trăng!
Gần như trong nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần vừa mở miệng, bên trong túi trữ vật của hắn lập tức liền có một khí thế ngập trời không kém gì so với bốn đại hung thú này, thậm chí nếu so sánh với với một, còn có phần vượt qua!
Trong tiếng nổ lớn, từng cái cành màu xanh lá mạ, nhất thời lại vươn ra ở trong hư vô xung quanh Bạch Tiểu Thuần. Tổng cộng có chín cành. Chúng nhanh chóng quấn lại cùng một chỗ. Một đóa hoa ánh trăng cực lớn… do vô số cánh hoa tạo thành, trực tiếp hạ xuống ở bên trong thiên địa nơi này!
Khí tức thiên ngoại đặc biệt mãnh liệt. nếu như người canh giữ lăng mộ không chết, mảnh thế giới này không rơi vào tình trạng héo rũ, như vậy còn có thể theo bản năng áp chế đối với nó. Nhưng hôm nay… Theo thế giới héo rũ, sự áp chế cũng gần như hoàn toàn tiêu tan, khiến cho hoa ánh trăng xuất hiện, bạo phát ra… Bản thân nó là một giống loài thiên ngoại kinh người!
Mơ hồ, cũng có khí tức thiên đạo, khuếch tán vô tận ở trên người nó!
Ầm ầm ầm!
Hoa ánh trăng với kích thước chừng vạn trượng, toàn thân từ trên xuống dưới tản ra sự cuồng bạo, còn có đạo văn lập lòe nhìn thấy mà giật mình… Trong nháy mắt khi vừa mới xuất hiện, ở bên trong đóa hoa kỳ lạ lại có một tiếng rít gào, chợt truyền ra!
Gào!
Tám phương chấn động. Gió bão do bốn đại hung thú dâng lên, khi va chạm với sóng âm rít gào vô hình này, chợt tan vỡ tản ra!
Thậm chí cũng không cần Bạch Tiểu Thuần truyền ra ý chí, hoa ánh trăng ở tại nơi này phát ra một tiếng rít gào, đóa hóa rốt cuộc hóa thành bốn phần, lao thẳng đến bốn đại hung thú ở bốn phía xung quanh. Trên người nó tản ra sự hung tàn, rốt cuộc chỉ có hơn chứ không kém!
Chớp mắt một cái, bốn đại hung thú lại cùng hoa ánh trăng, ở trong trời đất này, ở trong tiếng gào thét, chém giết.
ánh mắt Thông Thiên đạo nhân lóe lên. Đối với hoa ánh trăng của Bạch Tiểu Thuần, hắn cũng cảm thấy tâm thần chấn động. Sau khi liếc mắt thoáng nhìn qua, thân thể hắn một bước đi ra, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên ngẩng đầu, thân thể cũng lao ra. Cuộc chiến cùng với Thông Thiên đạo nhân, cũng lại một lần nữa dâng lên. Hai người ở trong trời đất này, xung quanh là bốn đại hung thú cùng hoa ánh trăng, mỗi bên đều lấy tốc độ cực nhanh ra tay. Mỗi lần bấm quyết, thần thông đều hạ xuống. Mỗi lần va chạm, đều ẩn chứa vô số đạo pháp!
Trong tiếng nổ kinh thiên, thời gian ngắn ngủi, bất luận là bốn đại hung thú cùng hoa ánh trăng, hay Bạch Tiểu Thuần cùng Thiên Tôn, giữa bọn họ đều đối đầu hơn mấy trăm ngàn lần.
Hoa ánh trăng tuy cường hãn, nhưng chung quy đối mặt chính là bốn đại hung thú, dần dần có chút không địch lại. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, tiếng gào thét bên trong hoa ánh trăng lại mãnh liệt vang vọng.
Ầm một tiếng.
Thân thể của nó cuối cùng tự mình tan vỡ, hóa thành vô số hạt giống giống như cây bồ công anh vậy, ở trên bầu trời này bay phất phơ hình thành một biển rộng, từ bốn phương tám hướng, lao thẳng đến bốn đại hung thú, quét ngang qua.
Thần sắc bốn đại hung thú đều biến đổi, đồng thời lui về phía sau. Nhưng vẫn quá muộn.
Chớp mắt một cái, bọn chúng đã bị biển hạt giống bay phất phơ này bao phủ. Những hạt giống bay phất phơ này, sau khi va chạm với bốn đại hung thú, rốt cuộc giống như có đầy đủ sinh mạng vậy, trong nháy mắt liền chui vào trong cơ thể bọn chúng, giống như muốn mượn trợ giúp từ thân thể của bọn chúng, trở thành chất dinh dưỡng cho bản thân trưởng thành.
Cảnh tượng như vậy, nhất thời khiến cho bốn đại hung thú này phát ra âm thanh thê lương. Sau khi Thông Thiên đạo nhân cảm nhận được liền biến sắc. Hắn chú ý thấy thân thể của bốn đại hung thú này, rốt cuộc có thể dùng mắt thường nhìn thấy được, chúng đang co rút lại. Trong lòng Thông Thiên đạo nhân cũng thầm cả kinh.
– Thật là giống loài thiên ngoại bá đạo!
Thông Thiên đạo nhân hừ lạnh một tiếng, trong mắt lộ ra sự quyết đoán. Tay phải hắn bấm quyết, bỗng nhiên chỉ một cái, trong miệng thốt ra âm thanh lạnh lẽo, vang vọng khắp nơi.
– Giới bảo, trở về vị trí cũ!
Theo lời nói của hắn truyền ra, nhất thời bốn đại hung thú này đang bị những hạt giống bay phất phơ không ngừng hấp thu máu thịt, toàn thân chấn động mạnh. Rốt cuộc trong nháy mắt thân thể từng con tăng lên, lại trực tiếp tan vỡ nổ tung ra!
Mà đồng thời nổ tung ra, còn có ngàn vạn kiếm khí từ trong cơ thể của bốn hung thú này cuốn lên, quét ngang ra bốn phía, hình thành gió bão hủy diệt, ép những hạt giống bay phất phơ này ra. Đồng thời, gió bão này hung bạo điên cuồng mãnh liệt. Bên trong ẩn chứa kiếm khí sắc bén, khiến cho Bạch Tiểu Thuần cũng phải rút lui lại. Toàn thân từ trên xuống dưới đầy những vết thương. Mặc dù trong chớp mắt những vết thương này đã khôi phục, nhưng hơi thở của hắn vẫn gấp gáp. Thời điểm ngẩng đầu nhìn về phía những kiếm khí này lúc, hai đồng tử trong mắt Bạch Tiểu Thuần chợt co lại…
Bình luận