Bạch Tiểu Thuần vô cùng kinh ngạc. Hắn vẫn lần đầu nghe nói về chuyện này, cũng không có quá mức lưu ý. Hắn đưa bầu rượu ra, uống xong, Cự Quỷ Vương liền vội vàng nói tới những chuyện khác. Dần dần, cuối cùng dẫn dắt được phiền muộn trước đó rời đi. Lúc này, trong lòng Cự Quỷ Vương mới thầm than khẽ. Nhìn Bạch Tiểu Thuần tinh thần sa sút, sâu trong mắt Cự Quỷ Vương, cũng có một tia lo lắng.
Nhưng hắn hiểu rõ, Bạch Tiểu Thuần bị công kích quá lớn, còn hơn bản thân rất nhiều. Tuổi tác của hắn so với những lão gia hỏa như mình, vẫn quá trẻ.
Điều hắn muốn làm, không phải dùng liệt hỏa đi thiêu đốt, mà là dùng lửa nhỏ từng bước một, giúp đỡ Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn đi tới. Một tháng này, hắn đã nhìn ra rõ ràng tâm tính của Bạch Tiểu Thuần đã không phải còn trầm lặng giống như lúc mới gặp. Hắn đã nói nhiều hơn, dáng vẻ tươi cười cũng có thể xuất hiện vài lần.
Thời gian trôi qua. Lại qua nửa tháng.
Mọi người trong tửu phường của huyện thành nhỏ, đã quen với lão đầu đi cạnh với Bạch Tiểu Thuần. Nhất là lão đầu này không ít lời giống như Bạch Tiểu Thuần. Hắn rất thích nói chuyện cùng với người khác. Trong thời gian ngắn ngủi, hắn đã rất quen thuộc với mọi người.
Nhất là đối thoại giữa hai người, lão nhân kia nhiều lần tự xưng là nhạc phụ của Bạch tú tài, vì vậy trong đầu phần lớn mọi người trong tửu phường của huyện thành nhỏ, lai lịch của Bạch Tiểu Thuần, gần như được phác họa hoàn chỉnh ra.
– Bạch tú tài này quả nhiên là chết lão bà!
– Nhạc phụ của hắn chết nữ nhi. Hắn là chết lão bà, thảo nào trước tinh thần sa sút.
– Hai người này cũng coi như sống nương tựa lẫn nhau. Hiện tại thế đạo này, thật sự quá loạn.
Mọi người bên trong tửu phường bàn luận, đồng thời thổn thức.
Trong nửa tháng này, hai người đấu võ mồm, càng lúc càng nhiều. Lúc này, trong hoàng hôn, ở bên trong miếu thờ. Cự Quỷ Vương nằm nghiêng ở nơi đó, trực tiếp ném bầu rượu rỗng không cho Bạch Tiểu Thuần đang đờ ra nhìn ánh chiều tà trên không trung, lười biếng phân phó.
– Tiểu Thuần, bầu trời chỉ có một nửa khuôn mặt dữ tợn, không phải Hoa nhi, rượu cũng hết rồi. Đi, mua một bầu rượu khác tới đây.
Bạch Tiểu Thuần nhíu mày. Sau khi bị Cự Quỷ Vương cắt gãy quá trình mình đờ ra, hắn nhìn bầu rượu, ném trở lại.
– Tự mình đi!
– Bạch Tiểu Thuần! Năm đó ngươi vỗ đầu ta, thậm chí cả bắt cóc ta, ta còn không tính toán với ngươi. Bảo ngươi đi mua một bầu rượu, ngươi còn đẩy tam chối tứ. Ngươi đừng quên, ta lại là nhạc phụ của ngươi!
Cự Quỷ Vương vừa nghe được giọng điệu này của Bạch Tiểu Thuần, nhất thời ngồi dậy. Hắn trừng mắt, tức giận quát một tiếng.
– Ta còn là Khôi Tổ!
Nghe Cự Quỷ Vương tự xưng nhạc phụ hơn một tháng, lỗ tai Bạch Tiểu Thuần cũng sắp sinh kén. Lúc này hắn liếc mắt nhìn Cự Quỷ Vương, bại hoại nói.
Những lời này của Bạch Tiểu Thuần, nhất thời lại khiến Cự Quỷ Vương nghẹn lại. Hắn thở hổn hển, một hồi lâu nói không nên lời. Trong đầu nhanh chóng xoay chuyển. Hắn đang cân nhắc xem mình nên phản kích như thế nào. Bỗng nhiên, thần sắc Bạch Tiểu Thuần thoáng động. Sau đó Cự Quỷ Vương cũng ngẩng đầu, nhìn về phía bên ngoài miếu thờ.
Không bao lâu, ở bên ngoài miếu thờ này, có âm thanh của phụ nhân truyền vào.
– Chu viên ngoại, Bạch tú tài, lão thân có chuyện mừng muốn nói cho các ngươi biết.
Không biết tại sao, giọng điệu của phụ nhân này hình như cũng mang thưo sự vui sướng. Theo lời nói truyền đến, một phụ nhân mặc trang phục rất có không khí vui mừng, cùng mấy thị nữ đi ở bên cạnh, bước nhanh tới bên trong miếu thờ.
– Đây không phải là Tôn phu nhân sao? Mời vào.
Cự Quỷ Vương vừa nhìn thấy phụ nhân kia, mắt lại nhất thời sáng lên. Hắn không để ý tới Bạch Tiểu Thuần, đứng dậy đón chào.
Bạch Tiểu Thuần thở dài. Từ sau khi Cự Quỷ Vương tới, gia hỏa này cùng không ít người trong huyện thành nhỏ này rất nhanh đã trở nên vô cùng quen thuộc. Giống như phụ nhân này, Bạch Tiểu Thuần ở huyện thành nhỏ này hơn nửa năm, cũng không biết đối phương họ gì. Nhưng Cự Quỷ Vương lại biết được rõ ràng.
Lúc này hắn nhìn Cự Quỷ Vương ở bên cạnh phụ nhân kia, hai người ngươi một lời ta một lời. Thỉnh thoảng trong mắt còn có chút ý đưa tình. Bạch Tiểu Thuần cũng chịu phục. Cự Quỷ Vương đường đường là Bán Thần Thiên Vương, có thể cùng phàm tục hoà mình. Chuyện này không khó. Khả năng quen thuộc đến trình độ liếc mắt đưa tình, loại bản lĩnh này khiến cho Bạch Tiểu Thuần không có lời nào để nói.
– Ma quỷ!
Tôn phụ nhân đẩy Cự Quỷ Vương một cái, trong mắt mang theo mị hoặc, giận dỗi nói một câu. Sau đó, thần sắc nàng vội vàng lộ ra vẻ nghiêm túc.
– Chu viên ngoại, nói chuyện chính đi. Trương quả phụ cửa hàng tạp hóa ở thành đông. Tuy rằng phu gia chết sớm, nhưng nàng bình thường rất tuân thủ nữ tắc nghiêm ngặt. Nhất là tướng mạo, ở trong thành là số một số hai. Tài sản của nàng cũng vô cùng phong phú.
– Đây cũng là Chu viên ngoại ngươi có phúc khí. Người ta nhìn trúng ngươi, nhờ ta tới hỏi một chút, xem ngươi có nguyện ý ở rể hay không. Chỉ cần ngươi đồng ý, Trương quả phụ này nguyện ý lấy một phần ba cổ phần của tiệm tạp hóa làm đồ cưới cho ngươi.
Nghe lời Tôn phu nhân nói, Cự Quỷ Vương thoáng sửng sốt. Hắn thật sự không nghĩ tới, mình ở này huyện thành nhỏ, lại còn có thể gặp phải loại chuyện như vậy…
Nghĩ đến mình đường đường là Bán Thần, cuối cùng lại bị mời ở rể… Cự Quỷ Vương cũng có chút xấu hổ.
Thật sự Cự Quỷ Vương này mặc dù lớn tuổi, nhưng thân hình khôi ngô cao lớn. Còn nữa trong vẻ tuấn lãng còn có tang thương. Đối với phụ nhân đã có tuổi mà nói, là hấp dẫn cực lớn, giống như ong mật nhìn thấy đóa hoa nở rộ.
Bạch Tiểu Thuần cũng có chút há hốc mồm, nhìn Tôn phu nhân một chút, lại nhìn Cự Quỷ Vương một chút. Cho dù hắn lại tinh thần sa sút, chán chường nữa, lúc này cũng không nhịn được vỗ bắp đùi, cười ha hả.
– Chúc mừng nhạc phụ!
Tiếng cười này vang lên. Bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng không phát hiện, giống như ở trong tiếng cười này, phiền muộn cùng mờ mịt tích lũy trong lòng tản đi hơn phân nửa nhiều.
Thật sự từ sau khi Cự Quỷ Vương xuất hiện, hai người lần lượt đấu võ mồm, giống như từng vết nứt xuất hiện ở trong trái tim đóng kín của Bạch Tiểu Thuần. Giờ phút này vết nứt kia đã tích lũy đến trình độ nhất định, ở trong tiếng cười kia, vỡ nát!
Bình luận