Cự Quỷ Vương vung tay áo lên, mở miệng ra nói từng chữ một cái giống như búa tạ.
Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, thân thể dần dần run rẩy. Trong mắt hắn xuất hiện tơ máu. Mỗi câu mỗi lời Cự Quỷ Vương nói ra, đều giống như thanh đao, hung hăng đâm vào trong tim của hắn. Một lát sau, hắn chợt ngẩng đầu nhìn về phía Cự Quỷ Vương.
– Ta không phải không chịu cầu tiến! Ta tìm!
Bạch Tiểu Thuần gầm khẽ, âm thanh khàn khàn. Hắn giơ tay phải lên, vung mạnh. Nhất thời từ bên trong túi trữ vật ở trong ngực hắn, lập tức liền có vô số lệnh bài giống như ngọn núi nhỏ, rơi ở một bên.
Những lệnh bài này, đều là lệnh bài thân phận. Tu sĩ của thế giới Thông Thiên, chỉ cần không phải là tán tu, bất luận là Man Hoang hay tông môn bốn mạch, bình thường đều sử dụng lệnh thân phận bài của mình để truyền âm.
– Nhưng ta tìm được, đều là thi thể. Ta chỉ có thể chôn cất bọn họ sau đó lấy xuống lệnh bài thân phận!
Tơ máu trong mắt Bạch Tiểu Thuần càng nhiều hơn, dường như lệ khí cùng áp lực tích lũy ở bên trong thân thể, cuối cùng ở trong một chớp mắt này, ở trong tiếng gào thét này phát ra ngoài.
– Ta cũng muốn tiếp tục tìm. Mặc dù ta khiếp sợ khi nhìn thấy được từng thi thể, nhưng ta hiểu rõ, ta phải tìm, ta nhất định phải tìm kiếm. Nhưng đại lục Vĩnh Hằng lớn như vậy, một châu lại có thể tương đương với toàn bộ thế giới Thông Thiên. Chỉ Tiên Vực thứ ba, lại có kích thước lớn hơn mười thế giới Thông Thiên. Ta làm sao tìm được!
Giọng nói của Bạch Tiểu Thuần càng thêm khàn khàn, khí tức toàn thân trở nên gấp gáp.
Cự Quỷ Vương nhìn những lệnh bài này. Đối mặt với chỗ lệnh bài giống như hòn núi nhỏ, trên thực tế là từng mạng người của thế giới Thông Thiên hình thành, hắn trầm mặc. Một lát sau, Cự Quỷ Vương ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần, mở miệng lần nữa.
– Cho dù chúng ta không tìm được bọn họ, nhưng có thể để cho bọn họ tới tìm chúng ta. Đồng thời, chúng ta còn có thể tạo dựng ra một hy vọng ở trong lòng của bọn họ!
Cự Quỷ Vương nói xong, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị. Tốc độ nói của hắn cũng càng lúc càng nhanh.
– Sau khi có hi vọng, bọn họ mới có thể kiên trì nổi. Đây mới là điều chúng ta phải làm!
– Hi vọng…
Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, nhìn về phía Cự Quỷ Vương. Trong mắt của hắn bắt đầu trở nên rõ ràng, xuất hiện thêm một tia thần thái.
– Không sai Chính là hi vọng!
Hai mắt Cự Quỷ Vương càng lúc càng sáng. Sau khi hắn đi lại vài vòng ở bên trong miếu thờ này, bước chân hắn dừng lại, quay đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
– Tiểu Thuần, chúng ta đi tìm nơi nương tựa… Thánh Hoàng!
– Tà Hoàng lấy nô dịch làm chủ, khó có thể hợp tác. Nhưng Thánh Hoàng kia mặc dù theo lời đồn đại là ra vẻ đạo mạo, nhưng dù sao Thánh Hoàng Triều tự xưng là nhân hòa. Có tầng vải này, chúng ta lại có cơ sở cùng với hắn hợp tác!
– Chỉ có điều tìm nơi nương tựa không thể không có chút chuẩn bị nào đã qua. Càng không thể đi tay không. Nói vậy, cũng không gây ra chấn động. Điều chúng ta phải làm… Là đánh ra danh trạng!
– Danh trạng này chính là trọng điểm!
Thần sắc Cự Quỷ Vương dần dần trở nên phấn khởi. Ánh sáng trong mắt hắn càng tăng lên. Rất nhiều ý nghĩ đang xoay chuyển ở trong đầu của hắn, khiến cho ý nghĩ của hắn càng thêm rõ ràng.
– Tiểu Thuần, vì cái danh trạng này, chúng ta phải ở bên trong Tà Hoàng Triều này, làm mấy chuyện lớn oanh oanh liệt liệt. Kể từ đó, vừa có danh trạng, đồng thời có thể khiến cho thanh danh của chúng ta nổi lên. Ở Tà Hoàng Triều này thậm chí trên đại lục Vĩnh Hằng… Uy chấn tám phương!
– Nếu chúng ta không tìm được mọi người, như vậy thì phải cho mọi người biết sự tồn tại của chúng ta, biết tung tích của chúng ta. Nếu như đối với mọi người của thế giới Thông Thiên mà nói, đại lục Vĩnh Hằng giống như đêm tối, như vậy điều chúng ta muốn làm, lại là trở thành… cây đuốc sáng ngời trong đêm tối, trong mắt người của thế giới Thông Thiên…!
– Chúng ta càng sáng chói, càng chói mắt, bọn họ lại càng dễ dàng tìm được chúng ta. Đồng thời… địa vị của chúng ta càng cao, thế lực càng lớn, cũng có thể từ mặt bên đi chấn áp hai đại hoàng triều, khiến cho người của thế giới Thông Thiên chúng ta, thu được thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức!
– Ngươi càng mạnh, lại càng không ai dám khi dễ ngươi cùng với người nhà của ngươi!
Hơi thở của Bạch Tiểu Thuần càng thêm gấp gáp. Theo lời Cự Quỷ Vương nói, thể xác và tinh thần hắn chấn động. Vào giờ phút này, trong mắt của hắn cũng giống như người mê man, nắm lấy một chút hy vọng!
Hy vọng này, chính là cho thế giới Thông Thiên, cũng là cho hắn!
– Có danh trạng, mới có thể khiến cho Thánh Hoàng ngại danh tiếng, bất kể như thế nào cũng phải cho chúng ta một một quan nửa chức! Đến khi đó, chúng ta mượn thổ nhưỡng của Thánh Hoàng Triều, chưa chắc đã không thể khai thác ra một mảnh thiên địa mới, sáng tạo ra một căn cơ thuộc về thế giới Thông Thiên chúng ta ở đại lục Vĩnh Hằng!
lời Cự Quỷ Vương nói đầy khí phách, vang vọng bên trong miếu thờ. Đồng thời, bên ngoài tuyết mưa lớn hơn. Tiếng gió thổi theo nóc nhà thủng, mang theo nước mưa giống như thiên quân vạn mã cùng dung hòa trong hoa tuyết chui vào, khiến cho tuyết mưa trên mặt đất càng nhiều, cũng khiến cho một mảnh lá khô trước mặt Bạch Tiểu Thuần đã bị tuyết mưa bao trùm.
Cúi đầu nhìn trên những lá khô này càng lúc càng nhiều nước thấm vào, Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Lồng ngực hắn lên xuống. Hắn chậm rãi ngẩng đầu. Một khí tức tuyệt đối khác hẳn với lúc tinh thần sa sút, hiện ra ở trên người Bạch Tiểu Thuần. Nhất là hai mắt của hắn, lúc này rõ ràng có tinh quang cùng linh động.
– Chúng ta phải chuẩn bị đánh ra danh trạng như thế nào?
Ánh mắt Cự Quỷ Vương lóe lên, nhìn khí tức của Bạch Tiểu Thuần lúc này đầy phấn chấn, tâm thần hắn cũng rung lên.
– Đầu của mấy Bán Thần Tà Hoàng Triều, thì như thế nào?
– Tiên Vực thứ ba này có mười bảy cường giả Bán Thần. Nơi đây gọi Bán Thần là đại tôn.
Cự Quỷ Vương ở bên trong miếu thờ này bước đi thong thả vài bước, quay đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
– Vừa rồi Lão phu ở trong trí nhớ của tu sĩ Thiên Nhân này, biết địa đồ Tiên Vực thứ ba này. Cách nơi đây đại khái nửa châu về hướng tây bắc, nơi đó chính là biển vô tận bên bờ!
Bình luận