– Những Thiên Long Ngư đó dù sao cũng chỉ là vô tội. Bản thân là quốc bảo, chưa bao giờ biết được lòng người hiểm ác đáng sợ, lại bị tàn nhẫn sát hại như vậy. Đây là án oan lớn nhất từ khi triều ta khai quốc tới trước tới nay. Thật khiến cho người ta giận sôi, nhân thần công phẫn. Cựu thần nhất định phải giải oan cho những con Thiên Long Ngư đó. Khẩn cầu bệ hạ hạ chỉ, ném Bạch Tiểu Thuần tới trong thiên trì, để hắn làm mồi cho cá!
Lưu Thiên Hầu ở trong một buổi họp triều, ở ngay trước mặt văn võ trong cả triều, ngay ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần, đi ra, sau đó hướng về phía Thánh Hoàng cúi đầu, lập tức dõng dạc giống pháo liên châu, liền mở miệng.
Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi. Loại triều sáng này, một tháng một lần. Tính toán thời gian, đây là lần đầu hắn tham gia. Ban đầu hắn vốn có chút khẩn trương, lo lắng có người nhắc tới Thiên Long Ngư. Nhưng đợi đến nửa ngày, cũng không thấy người nào nói chuyện này, thấy Thánh Hoàng này cũng vẫn ôn hòa như cũ, Bạch Tiểu Thuần mới yên lòng, đứng ở trong đám người, không yên lòng.
Nhưng hắn không nghĩ tới, ở thời điểm buổi triều này sắp kết thúc, Lưu Thiên Hầu này lại có thể nhảy ra ngoài. Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần nổi giận.
– Ta nói này lão Lưu, thời điểm ta đưa Thiên Long Ngư tới, niệm tình ngươi cũng là người của thế giới Thông Thiên, còn đưa cho ngươi thêm một con. Bây giờ lại muốn lấy cá tố ta. Ngươi chờ đấy cho ta!
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần cười lạnh, trừng mắt với Lưu Thiên Hầu. Trong lòng hắn suy nghĩ nhất định phải tìm biện pháp, chuẩn bị xử lý người này. Ban đầu ở Man Hoang để cho gia hỏa này chạy mất. Hiện tại ở chỗ này, xem thử hắn chạy thế nào!
Trên quảng trường đại điện, mỗi người đều lộ ra thần sắc cổ quái, nhìn về phía Lưu Thiên Hầu, lại nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút. Nhưng không có một người nào nói chuyện. Thậm chí bên trong có không ít người đều nhíu mày. Ánh mắt bọn họ khi nhìn về phía Lưu Thiên Hầu có chút rét run.
Ngược lại không phải là bọn họ thiên vị Bạch Tiểu Thuần. Nếu đổi lại là những chuyện khác, bọn họ nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng. Dù sao cho dù hiện tại, bọn họ cũng vẫn nhìn Bạch Tiểu Thuần không vừa mắt. Nhưng những người này gần như đều cầm Thiên Long Ngư của Bạch Tiểu Thuần. Theo bọn họ, chuyện này mẫn cảm. Nếu đều đã qua, Thánh Hoàng cũng thầm chấp nhận không lại nhắc tới, vậy họ Lưu tại sao lại đui mù như vậy, ở trong buổi triều sớm này, còn trắng trợn nhắc lại.
Ngay cả chân mày Thánh Hoàng cũng lặng lẽ nhíu lại một cái. Hắn cũng không nguyện ý nhắc lại chuyện này. Thiên Long Ngư tổn thất, có thể nói là Bạch Tiểu Thuần dẫn đầu, các quyền quý trong triều một lần nữa chia cắt…
Loại chuyện này, mỗi lần hắn nhớ tới đều cảm thấy đau lòng. Những còn Thiên Long Ngư đó, bình thường hắn cũng không muốn ăn, mà dùng để ban thưởng giống như là quốc bảo. Nhưng hôm nay…
Nhất là đối phương nói những điều này, Thánh Hoàng không phải là không hiểu. Sau khi hắn tra xét, ở bên trong thiên trì, thực sự tìm ra một ít manh mối, nhưng lại vô dụng. Bạch Tiểu Thuần làm quá cẩn thận. Trí Huyễn Đan này lại dung hòa rất nhanh. Cho nên cho dù là Thánh Hoàng, cũng chỉ thoáng điều tra ra, nhưng lại có thể bất đắc dĩ.
Đương nhiên, nếu hắn thật sự quyết tâm đi thăm dò, vẫn có thể điều tra ra. Chỉ có điều sau khi so sánh, Thánh Hoàng vẫn quyết định nhẫn nhịn. Nhưng hắn cũng có điểm mấu chốt. Băng phong thiên trì chỉ là thái độ. Hắn dự định mấy tháng sau sẽ giải ra. Nếu như Bạch Tiểu Thuần vẫn đi câu cá, như vậy thì chính là tìm chết.
– Ái khanh có thể có chứng cứ gì hay không?
Thánh Hoàng có ép cảm giác không vui trong đầu xuống, hờ hững mở miệng.
– Thánh Hoàng điều tra một cái liền biết!
Lưu Thiên Hầu kích động, vội vàng lớn tiếng nói.
– Được, ngươi lui ra đi. Chuyện này bản hoàng sẽ an bài người đi điều tra một chút.
Thánh Hoàng nói xong, đứng lên, kết thúc buổi triều lần này. Khi mọi người mắt thấy Thánh Hoàng rời đi, tất cả cũng giải tán. Chỉ có điều trước khi đi, có không ít người nhìn về phía Lưu Thiên Hầu, ánh mắt cũng đầy vẻ lạnh lùng.
Giờ phút này, vị Lưu Thiên Hầu cũng nhận thấy được có điểm không thích hợp. Thân thể hắn giật mình một cái. Hắn hiểu rõ lời lẽ của Thánh Hoàng trước đó chỉ là cho có lệ. Hắn nhất thời có cảm giác bi thương căm phẫn.
– Các ngươi không hiểu, các ngươi nhất định sẽ hối hận. Bạch Tiểu Thuần này… Hắn căn bản là một tai họa cực lớn!
Lưu Thiên Hầu ở trong bi thương căm phẫn, Bạch Tiểu Thuần cũng càng tức giận hơn. Hung hăng trợn mắt nhìn Lưu Thiên Hầu, hừ một tiếng. Hắn càng thêm kiên định với suy nghĩ muốn thu thập người này. Lúc này hắn mới theo mọi người rời khỏi hoàng cung.
Lúc này là cuối mùa thu. Sau khi buổi triều kết thúc, trên con đường đi trở về phúc địa, Bạch Tiểu Thuần vừa cân nhắc xem nên thu thập Lưu Thiên Hầu này như thế nào, vừa tùy ý quan sát thiên trì bị băng phong, trong lòng thầm thở dài.
– Cũng may Thiên Long Ngư này đối với ta đã mất đi hiệu lực. Sau đó không câu nữa là được.
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu. Mắt thấy sắp trở về đến phúc địa, nhưng bước chân hắn đột nhiên chợt dừng lại. Hắn chợt nhìn về phía thiên trì bị băng phong, nhìn lớp băng dày này, mơ hồ giống như có thể nhìn thấy được có một con Thiên Long Ngư dưới lớp băng đang vắn lớp băng. Nhưng thuật pháp hình thành hàn băng này, Thiên Long Ngư làm sao có thể phá ra được.
Nhưng cảnh tượng như vậy rơi vào bên trong mắt Bạch Tiểu Thuần. Dần dần, hơi thở của hắn trở nên gấp gáp. Trán của hắn bắt đầu đổ mồ hôi.
– Ta rốt cuộc đã biết vì sao cảm thấy không được bình thường!
Bạch Tiểu Thuần mở to hai mắt, nhịp tim đập từ từ tăng nhanh. Lúc này hắn nhớ tới điểm mình đã quên mất trước đó..
– Những con cá này… Bọn chúng trước đó đã nghiện Trí Huyễn Đan. Ta câu cá nửa tháng này, còn có thể thỉnh thoảng ném ra một ít Trí Huyễn Đan, khiến cho mức độ nghiện của bọn chúng mặc dù càng lúc càng mạnh, lại có thể giảm bớt.
– Nhưng hiện tại, ở đây bị đóng băng. Những con cá này không có Trí Huyễn Đan, lại giống như sau khi bị nghiện đột nhiên dừng thuốc…
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, chỉ cảm thấy toàn thân đều đổ mồ hôi.
Bình luận