Thỉnh thoảng cũng có một vài tu sĩ hình như rất quan trọng, từ phía xa gào thét bay tới, hạ xuống ở bên ngoài cửa thành. Sau khi phủi đi bụi đất trên người, ở dưới sự cung kính khách khí của những hộ vệ kia, bọn họ không cần xếp hàng, trực tiếp tiến vào thành trì.
Mỗi lần có người như vậy xuất hiện, mọi người ở bốn phía xung quanh đều sẽ dùng ánh mắt hâm mộ nhìn. Bạch Tiểu Thuần càng nóng lòng muốn thử. Nhưng nhớ tới phải khiêm tốn, vì vậy hắn tiếc nuối đè ép xuống sự vọng động của mình.
– Ta phải tập thói quen giấu mình…
Bạch Tiểu Thuần khuyên giải an ủi mình một hồi. Rất nhanh, hắn theo đội ngũ vào thành chậm rãi đi về phía trước. Không bao lâu, lại đến phiên Bạch Tiểu Thuần. Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần tiến lên, nộp một ít linh thạch, còn bị thần thức Thiên Nhân đảo qua, dĩ nhiên cho đi. Thời điểm có thể vào thành, bỗng nhiên phía xa có cầu vồng gào thét đến, tốc độ cực nhanh, lao thẳng đến cửa thành.
Trong phút chốc, cầu vồng này tới gần, hình thành uy áp, khiến cho mọi người ở bốn phía xung quanh đều kinh hãi. Còn có cuồng phong đập vào mặt. Trong bụi bặm thổi bay, cầu vồng tiêu tan. Từ bên trong có hơn mười người đi ra!
Bên trong có hơn phân nửa, đều là tu vi Nguyên Anh đại viên mãn, còn có sự hung hãn khát máu. Hiển nhiên bọn họ đều có kinh nghiệm sa trường. Còn có năm vị, chung quy đều là cường giả Thiên Nhân. Đứng đầu đám người này lại là một đại hán.
Đại hán này rất khôi ngô, mặc áo bào tím, không giận tự uy. Sự xuất hiện của hắn, lập tức khiến cho thần sắc thủ vệ cửa thành đều biến hóa. Chung quy so với đám người có đặc quyền vào thành người lúc trước, còn muốn khách khí.
– Bái kiến Tử Lâm Hầu!
Hơn nữa ngay cả các Thiên Nhân bên trong lầu trên cửa thành đều từ trong lâu đi ra. Thậm chí bọn họ đều vội vàng đi tới gần, hướng về phía đại hán kia, cung kính ôm quyền.
– Bái kiến Tử Lâm Hầu!
Mắt thấy ngay cả những Thiên Nhân này cũng như vậy, mọi người ở bốn phía xung quanh đang xếp hàng vào thành, đều kinh hãi. Sau khi nghe được cách xưng hô của những thủ vệ cùng với Thiên Nhân đối với đại hán kia, nhất thời lại có tiếng kêu kinh ngạc, từ bên trong đoàn người truyền ra.
– Là đại tôn trấn thủ Bắc Ngạn Châu, một châu cuối cùng ở phía bắc hiện tại… Tử Lâm Hầu!
– Thật sự là lão nhân gia. Năm đó ta từng từ phía xa liếc mắt nhìn qua. Đây chính là Tử Lâm Hầu được Thánh Hoàng ban thưởng tước vị hầu gia!
Tiếng mọi người bàn luận vang vọng, Chỉ là chấn động kinh ngạc đối với thân phận của đại hán áo bào tím này. Nhưng lại không có người nào cảm thấy đặc biệt kinh ngạc khi người này lại có thể không trực tiếp bay vào trong thành, mà cũng muốn đi qua cửa thành.
Bạch Tiểu Thuần dường như suy nghĩ tới điều gì đó. Hắn ý thức được có thể ở bên trong thành trì Kinh Châu này, có quy củ. Cho dù là cường giả Bán Thần, cũng sẽ bị cấm bay trên khoảng không của thành!
Tử Lâm Hầu mỉm cười, gật đầu về phía các Thiên Nhân vừa đi ra khỏi lầu các, bái kiến mình. Hắn không nói nhiều lời, trực tiếp liền tiến về phía cửa thành. Những thuộc hạ phía sau hắn, mỗi một người đều đến mang theo sát khí, đi theo ở phía sau.
Thủ vệ ở bốn phía xung quanh vội vàng xua người bên ngoài ra, không cho phép có người ngăn cản đường đi của Tử Lâm Hầu. Trên thực tế cũng không cần bọn họ xua người đi. Đám người ở bên cạnh cửa thành, lúc này mỗi người đều đang cung kính lui về phía sau.
Bạch Tiểu Thuần… Ban đầu vốn phải là đến phiên hắn tiến vào thành. Lúc này hắn tự nhiên đã bị đuổi vào trong đám người rời đi. Điều này khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần không thoải mái. Nhất là những người bên cạnh đều lui ra phía sau. Do đó, chỉ còn lại một mình hắn đứng ở nơi đó, đặc biệt rõ ràng.
– Còn không đi ra!
Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần đang đứng ở chỗ này, thủ vệ cửa thành nhất thời không vui, khẽ quát một tiếng, tiến lên tính đẩy Bạch Tiểu Thuần ra.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt. Cái nhìn này vừa nhìn sang, thủ vệ kia nhất thời lại ngây người. Trong đầu hắn trong nháy mắt trở nên trống rỗng, giống như thất thần. Ngược lại cũng không phải là hắn nhận ra Bạch Tiểu Thuần. Mà là ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần, ẩn chứa một lực trấn áp tâm hồn người, khiến cho thủ vệ này giống như mất hồn mất vía, rốt cuộc đứng ngây ở nơi nào.
– Bạch mỗ đã nộp linh thạch. Dựa vào cái gì bảo tránh ra!
Bạch Tiểu Thuần nhàn nhạt mở miệng, vung tay áo một cái, không để ý đến bất kỳ kẻ nào, trực tiếp đi về phía cửa thành.
Cảnh tượng như vậy, khiến cho mọi người xung quanh đều có chút sửng sốt. Tất cả đều nhìn lại. Thậm chí ngay cả Tử Lâm Hầu, ánh mắt cũng đảo qua. Chỉ là mặc cho bọn họ nhìn như thế nào, cũng không nhìn ra được tu vi chân chính của Bạch Tiểu Thuần. Nhưng bọn họ không để ở trong lòng. Bọn họ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía vị lão nhân Thiên Nhân kia trấn thủ ở cửa này.
Vị lão nhân Thiên Nhân này trấn thủ ở cửa thành này, lúc này nhíu mày. Hắn biết Tử Lâm Hầu lại là dòng chính của Linh Cửu Thiên Tôn. Hắn không dám đắc tội. Lúc này hắn giơ tay phải lên. Nhất thời một màn ánh sáng, trong nháy mắt lại xuất hiện ở trong cửa thành, lại trực tiếp cản trở bước chân của Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần không xông vào, mà quay đầu, cười mà như không cười nhìn vị lão nhân Thiên Nhân trấn thủ cửa thành kia.
– Ngươi muốn làm gì?
Bạch Tiểu Thuần cười mà như không cười nhìn vị lão nhân Thiên Nhân kia. Từ đầu đến cuối, ở đây không có bất kỳ người nào có thể nghĩ đến thân phận của Bạch Tiểu Thuần. Cũng không ai có thể nhìn ra, vị đi qua bên cạnh bọn họ, hiện tại lại là một trong năm Thiên Tôn lớn bên trong Thánh Hoàng Triều!
Bạch Tiểu Thuần cũng bỗng nhiên có chút thích loại cảm giác giấu mình mình. Hắn suy nghĩ thấy như vậy còn tốt hơn một chút.
– Thảo nào những nhân vật lớn kia đều thích cải trang vi hành. Hóa ra loại cảm giác này, lại tuyệt như vậy.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần mừng thầm. Loại chuyện này không có bất kỳ nguy hiểm nào. Hắn luôn luôn yêu thích.
Bình luận