Tiếng sấm lập tức vang lên ngập trời. Mười lăm màu lửa trực tiếp nổ tung. Hồn lực hỏa ẩn chứa bên trong, ở trong một chớp mắt này giống như là một giọt nước nhỏ vào bên trong chảo dầu sôi, nhất thời nổ tung ra.
Theo hỏa diễm khuếch tán ra, giống như vén lên một lớp khăn che mặt không nhìn thấy được, quét ngang ra khắp nơi. Sau đó, bóng dáng của Công Tôn Uyển Nhi thình lình lại xuất hiện ở phía xa.
Nàng cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi. Giờ khắc này khi nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần, nàng thở phào nhẹ nhõm. Cùng lúc đó, mười lăm màu lửa bạo phát. Thôn trang này vốn có phạm vi rất nhỏ, lập tức lại rơi vào trong ngọn lửa. Mọi kiến trúc, trong nháy mắt liền trở thành tro bụi. Rất nhanh, khi Bạch Tiểu Thuần cùng Công Tôn Uyển Nhi phóng lên trên không trung, thôn trang phía dưới bọn họ, đã biến thành biển lửa.
Ở dưới ngọn lửa này thiêu đốt, tiếng khóc kia vẫn vang vọng. Mà khi một tòa nhà hai tầng trong nơi ở của hơn một trăm hộ này cũng bị thiêu đốt, Bạch Tiểu Thuần lập tức liền nhìn thấy được, ở tầng hai của gian nhà có một cái giường nhỏ. Trên giường đặt một con rối gỗ. Con rối này vừa bị thiêu đốt, vừa nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần cùng Công Tôn Uyển Nhi, trong miệng truyền ra… chính là tiếng khóc thê lương kia.
Nghe tiếng khóc thê lương quanh quẩn ở bên tai, nhìn con rối này dần dần bị ngọn lửa cắn nuốt, trong lòng Bạch Tiểu Thuần dâng lên một hàn ý nói không nên lời.
Có lẽ là bởi vì từ nhỏ ý thức được nguy cơ, có lẽ là vì mộng tưởng phải trường sinh, khiến cho hắn đối với tất cả chuyện nguy hiểm, đều muốn tránh xa, khiến cho hắn ở trong con đường tu hành, ở thời điểm dự cảm được nguy cơ, đã có một loại trực giác nhạy bén vượt xa so với các tu sĩ cùng cảnh giới.
Giờ phút này, trực giác của hắn đang nói với hắn, vấn đè bên trong Huyền Cửu Quận này, cực lớn!
– Nơi này hoàn toàn không có chút quỷ khí nào. Con rối này… Cũng không có quỷ hồn!
Trong lúc trong lòng Bạch Tiểu Thuần vô cùng trầm thấp, Công Tôn Uyển Nhi ở bên cạnh, khàn khàn mở miệng.
Trong mắt nang lộ ra sự nghiêm trọng. Hiển nhiên nàng mặc dù không có trực giác giống như Bạch Tiểu Thuần. Nhưng dựa vào thân phận của Quỷ Mẫu, cùng với mức độ hiểu rõ đối với quỷ hồn, nàng cũng có một ít phán đoán.
– Hoặc chính xác mà nói, không phải tất cả đều là quỷ hồn… Bởi vì ta ở trên thân của con rối kia, cảm nhận được một tia hồn dẫn. Hồn dẫn này… lại ở hướng kia!
Công Tôn Uyển Nhi giơ tay lên, chỉ về phía xa. Lúc quay đầu lại lúc, nàng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, không nói tiếp, nhưng ý nghĩ của nàng đã lộ ra rất rõ ràng.
Xuất hiện ở trước mặt bọn họ có hai lựa chọn. Một là hiện tại liền rời đi, chờ đợi đại Thiên Tôn khác của hai hoàng triều, hoặc là Hoàng giả Thái Cổ đến. Về phần lựa chọn thứ hai, lại là… trước qua kiểm tra xem xét, tranh thủ hóa giải!
Lựa chọn trước là an toàn nhất. Chỉ có điều bất luận là Công Tôn Uyển Nhi hay Bạch Tiểu Thuần, đều không chờ nổi thời gian như vậy. Trừ khi bọn họ buông tha đối với lãnh địa của từng người. Nếu không, bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn con đường thứ hai.
Bạch Tiểu Thuần không biết Công Tôn Uyển Nhi sẽ bỏ rơi mấy châu bắc bộ hay không. Nhưng hắn lại hiểu rất rõ ràng, trừ phi là đến một khắc thật sự không có cách nào giải quyết được, nếu không, hắn tuyệt đối không có cách nào buông tha Vân Hải Châu đã nhìn thấy hi vọng, trở thành một lá cờ!
Trong sự trầm mặc, Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Thoáng một cái, thân thể hắn lao thẳng về phía phương hướng Công Tôn Uyển Nhi đã chỉ.
Công Tôn Uyển Nhi cũng không do dự nữa. Nàng ở Tà Hoàng Triều, ban đầu vì chuyện dung hợp với chủ thể Quỷ Mẫu, mất đi sự tín nhiệm của Tà Hoàng. Sở dĩ nàng đến chỗ này, chính là vì lập được công lao, một lần nữa thu được sự tín nhiệm. Nếu cứ như vậy đi, tất cả những gì nàng bỏ ra trước đó, đều sẽ trôi theo dòng nước.
Lúc này nàng cũng không có lựa chọn nào khác. Thân thể nàng triển khai tốc độ, cùng Bạch Tiểu Thuần một trước một sau, nhanh như tên bắn lao về phía xa.
Sau khi đi về phía trước, sắc mặt hai người càng thêm khó coi. Bay thật sự lâu như vậy, bọn họ rốt cuộc lại không nhìn thấy bất kỳ người sống nào. Cả vùng đều chỉ là một màu xám. Không có thực vật, không có dãy núi, không có gì cả.
Mặc dù là thôn trấn, thôn trang mọi chỗ, phần lớn đều giống như bị xóa đi. Thỉnh thoảng tồn tại mấy chỗ. Trong lúc hai người đi ngang qua, bên trong sẽ truyền đến các loại âm thanh kỳ dị.
Có thể tưởng tượng được, cũng là giống như ngôi làng vậy, vô cùng quỷ dị.
Lại như vậy, ở trong sự trầm mặc, bọn họ lao nhanh như tên bắn. Sự cảnh giác càng tăng thêm. Ở trong mắt Bạch Tiểu Thuần xuất hiện một tòa thành trì!
Thành trì này chính là quận thành của Huyền Cửu Quận!
– Hồn dẫn lại ở trong này. Nhưng ta lại không cảm giác được vị trí cụ thể.
Công Tôn Uyển Nhi lập tức mở miệng. Chỉ là khi nhìn thấy được tòa thành này, thần thức của nàng cũng theo đó lướt qua trong nháy mắt. Bất luận là Bạch Tiểu Thuần hay Công Tôn Uyển Nhi, thần sắc lại đều biến đổi!
Bên trong thần thức của bọn họ, thành trì này hoàn toàn khác hẳn với những thôn trang trước đó. Ở đây không ngờ còn có tu sĩ tồn tại. Chỉ có điều những tu sĩ này mỗi một người giống như cái xác không hồn. Ở trong phố lớn ngõ nhỏ của thành trì này, mỗi một người mờ mịt đi về phía trước.
Không chỉ có như vậy. Điều càng quỷ dị là tất cả mọi người ở bên trong thành trì này, giờ khắc này trong lúc đang đi về trước đây, trong tay đều cầm các loại thực ức, đang không ngừng ăn.
Điều càng khiến người ta khiếp sợ hơn, là có không thiếu, hình như ăn xong tất cả thực vật, lại có thể đang ăn tay của mình. Còn có một vài người, giống như đói đến mức cực hạn, gặm cắn lẫn nhau!
Cảnh tượng như vậy, khiến cho Bạch Tiểu Thuần cùng Công Tôn Uyển Nhi sau khi phát hiện ra, tốc độ càng nhanh hơn. Trong khoảnh khắc bọn họ đến giữa không trung của thành trì. Lúc nhìn lại, từng cảnh tượng bọn họ nhìn thấy, lại càng rõ ràng hơn.
Thân thể Bạch Tiểu Thuần lắc một cái, trong chớp mắt đã hạ xuống trên một đường phố bên trong thành trì. Hắn nhanh chân đi vài bước, đến trước mặt một tu sĩ Kết Đan. Đây là một nữ tu.
Bình luận