Cũng không lâu lắm, thủ phủ Tiên Vực thứ hai cần Thiên Tôn bình thường bay ra mấy ngày mới có thể đến, lại xuất hiện ở trong mắt Bạch Tiểu Thuần!
Thủ phủ Tiên Vực thứ hai của Tà Hoàng Triều, thình lình là một thành đá khổng lồ lơ lửng ở trên trời. Bốn phía xung quanh có vô số khổng lồ đá vụn. Bên trong mỗi một khối đá đều xây dựng không ít kiến trúc.
Ở trong thành trì này, có số lượng lớn tu sĩ của Tà Hoàng Triều đang ra ra vào vào, lui tới, khiến cho hiện tại đang buổi trưa, nơi đây vẫn một mảnh náo nhiệt.
Đối với chuyện Bạch Tiểu Thuần đến, tất cả hoàn toàn không có phát hiện. Cho dù lúc này Bạch Tiểu Thuần đã đứng ở trên bầu trời thành đá khổng lồ này, nhưng hắn giống như không tồn tại ở trong mắt mọi người, không người nào có thể ý thức được hắn tới gần.
Cho dù là… Lúc này ngồi khoanh chân ở trong đại điện của thành đá lớn… Phệ Linh Thượng Nhân!
Đứng thứ ba bên trong Tà Hoàng Triều, trên phương diện chiến lực, gần với Quảng Mục Thiên Tôn cùng vị bà lão bị phân thân Chủ Tể chém giết kia, tính cách Phệ Linh Thượng Nhân rất cẩn thận. Cho dù sau khi bà lão này sống lại, chiến lực không bằng trước kia, Phệ Linh Thượng Nhân hắn hiện tại đã trở thành cường giả đệ nhị bên trong Tà Hoàng Triều Thiên Tôn, nhưng tính cách của hắn vẫn không có thay đổi.
Bất luận là trong một trận đánh với phân thân Chủ Tể, giả bị thương, hay trước đó trong một trận đánh với Bạch Tiểu Thuần lùi bước, đều là nguyên tắc xử sự của hắn. Cho nên sau khi trải qua biến cố ở Tà Hoàng Thành mấy chục năm trước, hắn bị Tà Hoàng thoáng trừng phạt an bài vào đây, trấn thủ nơi đây.
Đối với cái gọi là trừng phạt này, trong lòng Phệ Linh Thượng Nhân nguyện ý tiếp nhận. Thậm chí hắn không cảm thấy đây là trừng phạt. Ở Tiên Vực thứ hai này mấy chục năm, hắn từng rất thoải mái.
– Lại nói tiếp, cũng nhờ có Bạch Tiểu Thuần này, nếu không trấn thủ nơi đây luôn luôn đều là Nguyên Yêu Tử, cũng không thể an bài ta qua.
Phệ Linh Thượng Nhân mở mắt ra, cảm thán một tiếng. Phần lớn những người khác có thể đều quên Bạch Tiểu Thuần, nhưng hắn không có quên. Năm đó lửa nhiều màu bạo phát, khiến cho hắn đến nay vẫn khắc sâu vào ký ức.
Lúc này, chính hắn cũng không biết vì sao, đột nhiên lại dâng lên sự xúc động. Hắn luôn cảm thấy trong lòng hình như có chút bất an. Dường như có chuyện gì sẽ phát sinh. Thậm chí thần thức của hắn đều tản ra, nhưng không có phát hiện ra nửa điểm khác thường. Vì vậy hắn đứng lên, đang muốn đi ra ngoài xem.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, một lực thần thức trước đó hắn không có cách nào phát giác, bỗng nhiên từ trên trời cao bạo phát ra, trong nháy mắt lại bao trùm toàn bộ thành đá lớn, khiến cho tất cả tu sĩ bên trong toàn bộ thành trì, toàn bộ tâm thần chấn động. Mỗi một người hít thở ngưng trệ. Đồng thời, bên tai bọn họ, còn có bên tai Phệ Linh Thượng Nhân, vang vọng một tiếng… trong âm thanh bình tĩnh mang theo sự uy nghiêm!
– Phệ Linh, đã lâu không gặp!
Giọng nói này, ở trong tai mọi người tại thành đá lớn, giống như tiếng động tràn ngập thiên uy trong lòng. Nhưng ở trong tâm thần Phệ Linh Thượng Nhân, lại trực tiếp bạo phát thiên lôi!!
– Thần thức này… Khí tức này… Giọng nói này…
Phệ Linh Thượng Nhân bỗng nhiên trợn tròn mắt.
Trong đầu hắn chấn động. Vào giờ phút này thần thức của hắn cuối cùng cũng thấy được bóng người toàn thân mặc áo bào trắng, lúc này đứng ở trên bầu trời của thành đá lớn, tóc đen tung bay!
– Bạch… Bạch Tiểu Thuần!
Phệ Linh Thượng Nhân kinh ngạc la lên thất thanh.
Gần như trong chớp mắt khi giọng hắn truyền ra, Bạch Tiểu Thuần giơ tay phải lên, mặt không đổi sắc, trực tiếp cách không nhấn một cái về phía chỗ đại điện của Phệ Linh Thượng Nhân,.
Thiên địa nổ lớn, thế giới chấn động. Phệ Linh Thượng Nhân phát ra một tiếng gào thét, thân thể chợt lao ra. Gần như ở trong chớp mắt khi hắn lao ra, chỗ đại điện của hắn cuối cùng lại giống như bị xóa đi, ở trong tiếng nổ lớn trực tiếp nổ tung, hoàn toàn nát bấy!
Mặc dù Phệ Linh Thượng Nhân chạy ra, chỉ là lướt qua một chút, toàn thân hắn lại điên cuồng run rẩy, máu tươi từ miệng phun ra. Trong mắt hắn mang theo sự hoảng sợ cùng không có cách nào tin tưởng, còn có không thể tưởng tượng nổi. Loại mức độ cường hãn này, ở trong cảm nhận của hắn vượt qua Quảng Mục Thiên Tôn, hình như quá gần với… Tà Hoàng.
– Đột phá, ngươi đột phá!
Da đầu Phệ Linh Thượng Nhân cũng muốn nổ tung. Lúc này, hắn hoàn toàn không có một chút ý nghĩ chiến đấu nào, thân thể thoáng một cái tính bỏ chạy!
Thần sắc Bạch Tiểu Thuần từ đầu đến cuối không có gì thay đổi. Năm đó, hắn cần phải thận trọng ứng phó với Phệ Linh Thượng Nhân này. Giờ khắc này ở trong cảm quan của Bạch Tiểu Thuần, không nói yếu đuối vô cùng, nhưng cũng không mạnh mẽ chỗ nào!
Tay phải hắn trực tiếp giơ lên, tùy ý nhấn một cái. Trong miệng hắn nói là làm ngay, truyền ra hai chữ!
– Trấn áp!
Theo lời Bạch Tiểu Thuần nói truyền ra, toàn bộ thiên địa này hình như trong nháy mắt đã ảm đạm đi một chút. Trời cao cuối cùng lại huyễn hóa ra một cái bàn tay, giống như trời sập, lao thẳng đến chỗ Phệ Linh Thượng Nhân.
Bàn tay càng hạ xuống, đồng thời, mặt đất xung quanh nơi này đều cuồn cuộn. Ngay cả hư vô trong thiên địa cũng vậy, lặng lẽ không một tiếng động cuối cùng lại ngưng tụ, khiến cho tốc độ của Phệ Linh Thượng Nhân giảm mạnh, còn phong ấn bốn phía xung quanh hắn!
Sau khi Phệ Linh Thượng Nhân nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, cùng cảm nhận được biến hóa thiên địa xung quanh, tròng mắt cũng muốn rơi xuống. Trong mắt hắn lộ ra sự kinh hãi mãnh liệt, không thể tưởng tượng nổi thất thanh kêu lên.
– Ngươi… Ngươi… Ngươi đột phá đến Thái Cổ?
Hắn không có cách nào không chấn động. Theo hắn thấy, đã không phải là phương pháp của Thiên Tôn. Điều này cần chấn động toàn thế giới, dẫn động lực bản nguyên của thế giới, mới có thể làm được. Cho dù là Quảng Mục Thiên Tôn, cũng không có cách nào làm được điểm này.
Mặt Bạch Tiểu Thuần không đổi sắc, giơ tay phải lên, đột nhiên buông ra. Trong tiếng nổ lớn, trời cao sụp xuống. Phệ Linh Thượng Nhân phát ra một tiếng rít gào tuyệt vọng. Hai tay bấm quyết, toàn lực chống lại.
Bình luận