Hắn đã xác định, hồn này… chính là tiên hậu!
Không có đi tổn thương đối phương. Sau khi lấy đi, lúc này Bạch Tiểu Thuần mới đưa mắt rơi vào trên biển hồn ở bốn phía xung quanh, trong mắt hiện lên ánh sáng kỳ dị.
– Tiên hậu ta không tiện đi tổn thương. Chỉ có điều những hồn này… đối với việc ta luyện lửa, lại có giúp đỡ quá lớn, xem như là lợi tức cũng được.
Trong tiếng ho khan, hai mắt của Bạch Tiểu Thuần phát ra ánh sáng. Rất nhiều Tụ Hồn Đan tản ra, ở trong tinh không này, bắt đầu điên cuồng thu hồn.
Trong cuộc hành trình tinh không dài dằng dặc lần này, mục tiêu duy nhất của Bạch Tiểu Thuần, chính là chế luyện ra lửa ba mươi màu, cứu sống lại đệ tử của mình Bạch Hạo!
Hiện tại nhiều năm trôi qua, không chỉ lửa nhiều màu đã luyện chế được hai mươi chín màu, tu vi còn thăng cấp đến Thái Cổ. Lúc này mục tiêu cuối cùng xuất hiện ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần, đã có thể giơ tay chạm tới.
Nhất là theo tu vi đột phá, đối với thôi diễn lửa ba mươi màu đã nhanh hơn rất nhiều. Hơn nữa, trước đó Bạch Tiểu Thuần tích lũy kinh nghiệm, hiện tại ở trong lúc bảo quạt này bay đi, cách điều chế lửa ba mươi màu đã từ từ chậm rãi được phác họa ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần.
Đối với lửa ba mươi màu có phải là cuối cùng hay không, Bạch Tiểu Thuần không có cách nào phán đoán. Nhưng hắn xác định được một điểm, dựa theo thôi diễn như vậy, không bao lâu hắn liền có thể hoàn thành sơ bộ cách điều chế lửa ba mươi màu.
Tiếp theo chính là sử dụng rất nhiều hồn đi thử chế luyện. Ở trong quá trình chế luyện này không ngừng tổng kết nguyên nhân thất bại, cho đến cuối cùng hoàn toàn chế luyện ra lửa ba mươi màu.
Mà hồn ở đây, Bạch Tiểu Thuần cũng đã không cần phải lo lắng nữa. Sau khi tiên hậu bị Bạch Tiểu Thuần lấy đi, bên trong thân thể nàng tản ra vô số hồn bị nàng hút tới trong bao nhiêu năm qua, cũng đủ để Bạch Tiểu Thuần đi thử qua nhiều lần chế luyện.
Nếu không phải trong lúc Bạch Tiểu Thuần thôi diễn, một khi lửa ba mươi màu thất bại, khuếch tán cực lớn, Tiên Vực Vĩnh Hằng sợ là không chịu nổi. Nếu không, hắn đã sớm trực tiếp trở lại Tiên Vực Vĩnh Hằng.
– Rất nhanh…
Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Cảm giác chờ mong trong lòng đã càng ngày càng mãnh liệt. Cứ như vậy, thời gian lại một lần nữa trôi qua. Bạch Tiểu Thuần đối với cách điều chế lửa ba mươi màu cũng càng lúc càng hoàn thiện.
Dần dần, hắn bắt đầu sử dụng hồn tới thử chế luyện. Một lần luyện này… Chính là hơn mấy mươi lần. Mặc dù mỗi lần đều thất bại ở các bước đi khác nhau, nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, hắn thu được rèn luyện cũng rất nhiều. Lại như vậy, thời gian lại qua đi mấy năm.
Mắt thấy mình cách thành công đã càng gần, tâm thần Bạch Tiểu Thuần cũng càng thêm phấn chấn. Nhất là sau khi tu vi đến Thái Cổ, quá nhiều khu vực trong tinh không này, Bạch Tiểu Thuần đều có đủ thực lực đi tới dạo một chút.
Mấy năm nay, chỗ khu phế tích hắn đi qua đã vượt qua hơn mười cái. Còn có nhiều khu phế tích vì chỉ còn lại có một khu vực rất nhỏ, thần thức Bạch Tiểu Thuần đảo qua, sẽ không có bước vào trên đó.
Cho đến ngày này, Bạch Tiểu Thuần ngồi khoanh chân ở trên bảo quạt, trước mặt của hắn một ngọn lửa nhiều màu đang thiêu đốt, nhưng lại rất nhanh trở nên ảm đạm tắt đi. Sau khi lộ ra biển lửa kia, Bạch Tiểu Thuần cau mày.
– Còn thiếu một bước cuối cùng này, nhưng vẫn là thất bại.
Bạch Tiểu Thuần có chút buồn bực. Hắn cũng biết, có lẽ là vì mình quá mức nóng lòng, nếu không, không có khả năng bị nhiều lần ngăn cản ở trên bước cuối cùng này.
Sau khi mơ hồ tìm được nguyên nhân, Bạch Tiểu Thuần đơn giản nhắm mắt lại, chậm rãi khiến cho mình bình tĩnh trở lại, nỗ lực loại bỏ lòng được mất, mới có thể ở trên bước cuối cùng luyện lửa ba mươi màu này, thu được đột phá.
Bình tĩnh như vậy giằng co hơn một tháng. Khi Bạch Tiểu Thuần muốn lại một lần nữa thử, bỗng nhiên, thần sắc hắn thoáng động. Hắn cúi đầu nhìn về phía mu bàn tay của mình. Nơi đó là ấn ký của Bạch Hạo, lúc này cuối cùng lại tản ra từng trận dao động, hình như gần đó có tồn tại nào đó, phát sinh kích thích cùng thu hút nào đó đối với Bạch Hạo.
Bạch Tiểu Thuần vô cùng kinh ngạc. Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía tinh không xa xôi, thần thức còn tản ra.
Tinh không tối tăm, thoạt nhìn hình như không có gì khác biệt, nhưng theo Bạch Tiểu Thuần nhẹ a trong đứng lên, dần dần, ở cây quạt này tinh không phía xa bên trong, tự nhiên dần dần xuất hiện ánh nến!!
Nhìn kỹ, đây không phải là ánh nến, mà là ánh nến, tia sáng này không phải một, mà là một mảnh… Loại hình ảnh này, nhất là ánh sáng xuất hiện ở bên trong tinh không tối tăm, là một cảnh tượng cực kỳ hiếm thấy ở bên trong cuộc hành trình tinh không này của Bạch Tiểu Thuần.
Cho dù là đèn lồng của lão quỷ bà, ánh sáng của nó cũng mang theo tử khí. Cho dù tiên giới cũng không có những hào quang sáng chói như vậy. Duy nhất chỉ có lúc này chỗ trong mắt Bạch Tiểu Thuần đã nhìn thấy, cuối cùng lại giống như đại biểu cho sức sống, giống như có ngọn đèn dầu ở trong căn phòng.
Điều này khiến Bạch Tiểu Thuần rất ngạc nhiên. Phải biết rằng hắn đã bay ở trong tinh không này đến nay, những chỗ đã nhìn thấy đều tử vong. Hắn cũng biết trước đây Nghịch Phàm giết chóc, mảnh tinh không này sớm đã trở thành một nơi chôn cất.
Thậm chí Bạch Tiểu Thuần mơ hồ có phần hiểu ra, Tiên Vực Vĩnh Hằng, chính là chỗ duy nhất có sức sống, bên trong mảnh tinh không này. Nhưng hôm nay trước mắt xuất hiện những ngọn đèn, khiến cho Bạch Tiểu Thuần không khỏi kinh ngạc.
– Lẽ nào ở đây còn có tộc quần khác tồn tại?
Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, điều khiển bảo quạt lại tới gần thêm một chút. Dần dần hắn thấy rõ được những ngọn đèn này.
Nơi này cũng là một chỗ khu phế tích. Chỉ có điều khu vực trung tâm của mảnh phế tích này hình như không bị phá hỏng quá nhiều. Nơi đó lại có một tòa lầu các. Tất cả ngọn đèn đều lộ ra từ bên trong hơn mười cửa số của lầu các này!
Nhưng những tia sáng này rõ ràng có chút vấn đề. Ở khoảng cách rất xa cũng có thể bị người ta nhìn thấy được. Hết lần này tới lần khác bất luận nhìn thế nào, hình như cũng không phải quá mức chói mắt. Dường như cho dù đến gần nó, nhìn thấy được ngọn đèn so với hiện tại, cũng không có khác nhau quá nhiều.
Bình luận