Lúc này, sau khi trầm mặc, Thông Thiên Đạo Nhân biết mình không có lựa chọn. Hắn hiểu rõ mình tuy là môn đồ, nhưng phần nhiều lại là bị đạo của bản thân điều khiển. Dù sao hắn không phải đầu nguồn của đạo. Mất đi đạo, đầu nguồn của hắn theo Thông Thiên nhìn lại, dĩ nhiên chính là Nghịch Phàm chúa tể.
Cho dù hắn ở dưới sự gia tăng của Nghịch Phàm chúa tể, hiện tại đã vượt qua Thái Cổ, có thể nói là nửa bước Chúa Tể, nhưng chung quy không hoàn toàn của riêng mình.
Trong tiếng than khẽ, Thông Thiên Đạo Nhân thỉnh thoảng cũng sẽ tự hỏi mình, tất cả những điều này có đáng giá hay không? Nếu như có thể trở lại trước đây, hắn vẫn có thể chọn lựa như vậy hay không? Nhưng lại không có đáp án. Lúc này hắn chỉ có thể thu hồi phiền muộn trong lòng, trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh lùng tàn khốc. Tay phải hắn vung mạnh lên. Nhất thời từ phía sau hắn, bên trong mi tâm của Nghịch Phàm chúa tể, lập tức lại truyền đến từng tiếng rít gào. Ngay sau đó, lại có vô số ma ảnh, trong phút chốc từ bên trong vòng xoáy này, ầm ầm lao ra!
Số lượng những ma ảnh này nhiều, căn bản là vô số, lúc này giống như bạo phát lao ra, sau đó hình thành đại quân ma ảnh, dưới sự chỉ huy của Thông Thiên Đạo Nhân, nhất thời lại công kích về trận pháp thời gian bản nguyên do Bạch Tiểu Thuần bố trí bốn phía xung quanh.
Bầu trời chấn động, tinh không vang vọng tiếng nổ lớn. Giờ phút này hành động phá trận, lập tức đã bị tu sĩ trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng chú ý tới. Tâm thần mỗi người đều chấn động. Cùng lúc đó theo trận pháp bị công kích, tất cả tu sĩ trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, đều tự mình vận chuyển tu vi, dâng lên sức lực chống lại!
Đây chính là chỗ tinh diệu của trận pháp Bạch Tiểu Thuần trước đây. Bất kỳ một tu sĩ nào, đều là mắt trận của trận này. Kể từ đó liền khiến cho được trận pháp này, từ trình độ nào đó, có thể nói là trận bất diệt!
Lại chỉ là trên trình độ nào đó mà thôi. Khi lực lượng phá trận đột phá điểm tới hạn, như vậy thì trận pháp không bất diệt, chẳng qua là vấn đề thời gian dài hay ngắn mà thôi.
Lần này phá trận, lại trực tiếp giằng co ba năm!
Ba năm, trên bầu trời Tiên Vực Vĩnh Hằng nổ lớn, cả ngày lẫn đêm hoàn toàn không có dừng lại chút nào. Đối với Thông Thiên Đạo Nhân mà nói, ở trong cơ thể Nghịch Phàm có vô số đại quân ma ảnh. cho Dù tất cả những đại quân ma ảnh này tử vong, hắn cũng không có một chút nhíu mày. Cho dù là ba năm, những đại quân ma ảnh không ngừng công kích trận pháp xung quanh, đã tổn hao cực kỳ nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn không có nửa điểm dự định muốn dừng lại.
Lúc này vẫn còn có cuồn cuộn đại quân ma ảnh không ngừng lao ra, lao thẳng đến trận pháp. Sau khi đến gần trận pháp, chúng lập tức lại tự bạo, hình thành điểm đen giống như mực vết vậy, nhuộm ở trên trận pháp thời gian bản nguyên này, khiến cho trận pháp này vận chuyển, cũng ở trong ba năm này, càng thêm thong thả.
– Nhanh…
Thông Thiên Đạo Nhân khàn giọng nói nhỏ. Hắn lại phất tay. Lập tức càng nhiều đại quân ma ảnh, lại một lần nữa công kích tới…
Về phần trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng, ba năm đối với tất cả tu sĩ mà nói, đều rất khó nhịn. Hiện tại gần như tất cả tu sĩ cũng không có cách nào tu luyện. Bọn họ nhất định phải khoanh chân ngồi tĩnh tọa, bất kỳ thời khắc nào cũng đang phân tán áp lực đến từ trận pháp, đi sử dụng tu vi của mình vững chắc trận pháp, đi chống lại trùng kích đến từ đại quân ma ảnh.
Hai bên lại cách trận pháp, dựa vào lực trận pháp này, tiến hành một hồi đấu pháp hoàn toàn không giống với đối đầu trước kia!
Mà giờ khắc này trong tinh không, sinh mạng cùng thần niệm của Bạch Tiểu Thuần hình thành cây bồ công anh, đã hoàn toàn khuếch tán ra, rơi vào mọi chỗ đống đổ nát trước kia. Cho dù từng chiếc quan tài trôi nổi ở bên trong tinh không, cũng có từng cây bồ công anh cắm rễ ở bên trong.
Đồng thời, ngọn đèn của đống đổ nát bị đốt sáng, cũng ở trong mấy năm này, càng lúc cũng nhiều… Thậm chí ngẩng đầu nhìn bầu trời, ở lúc buổi tối vốn là một mảnh tối tăm, cũng xuất hiện thêm không ít tinh quang lập lòe!
Tất cả những điều này, hình như khiến cho Nghịch Phàm chúa tể trong giấc ngủ mê, càng nôn nóng, tiến tới biểu hiện ở chỗ Thông Thiên Đạo Nhân, hơi thở của hắn cũng chậm rãi trở nên gấp gáp. Sau khi cảm ứng được đến sự thúc giục cùng phẫn nộ từ Nghịch Phàm chúa tể, Thông Thiên Đạo Nhân cúi đầu nhìn này trận pháp đã nghìn lở trăm lỗ. Ở trong một chớp mắt này, trong mắt hắn lộ ra màu đỏ.
– Không khác biệt lắm… Cũng nên kết thúc!
– Bạch Tiểu Thuần bế quan. Mấy năm nay tu vi của ta cũng đã mượn Nghịch Phàm chúa tể, thành tựu nửa bước Chúa Tể. Hiện tại… Đã không người nào có thể ngăn cản ta!
Ánh sáng màu đỏ trong mắt hắn càng thêm mãnh liệt. Thậm chí giờ phút này, ánh mắt của Thông Thiên Đạo Nhân hắn thoạt nhìn cuối cùng lại rất tương tự cùng Nghịch Phàm. Nhất là chỗ mi tâm của hắn, lúc này mơ hồ như có một gương mặt hơi nhỏ, từ từ nổi lên. Hình dáng của gương mặt này, thình lình là Nghịch Phàm chúa tể!
Ngay cả khí tức trên người hắn, so với trước cũng khác hẳn. Lúc này toàn thân hắn từ trên xuống dưới tản ra ý tịch diệt. Hình như hắn ở chỗ nào, chỗ nào sẽ tràn ngập tử vong!
– Đạo của ta, đi tới điểm cuối, tất cả đều mất đi, duy nhất ta vĩnh hằng!
Thông Thiên Đạo Nhân hờ hững mở miệng, thân thể bước ra một bước. Ở trong nháy mắt hắn đi ra, vô số ma ảnh xung quanh hắn cuối cùng lại tự mình làm bốc cháy lên. Theo Thông Thiên Đạo Nhân giơ một ngón tay phải lên, nhất thời tất cả những ma ảnh thiêu đốt này hóa thành ngọn lửa màu đen, trong nháy mắt lại ngưng tụ ở trước ngón tay của Thông Thiên Đạo Nhân!
Hình thành một đóa… hoa lửa màu đen!
– Tịch diệt!
Thông Thiên Đạo Nhân bình tĩnh mở miệng, lập tức đóa hoa lửa màu đen ở trước ngón tay kia, nhất thời bành trướng, không ngừng biến thành lớn lên, trong chớp mắt cuối cùng lại kinh thiên động địa, theo một tiếng nổ lớn, phóng ra biển lửa giống như nước biển, lại trực tiếp cắn nuốt đánh tới về phía trận pháp vốn lại lung lay sắp đổ ở bốn phía xung quanh!
Vào giờ phút này, những tiếng động ầm ầm khiến cho tinh không chấn động. Thậm chí ngẩng đầu nhìn lên, trời cao ở trong một chớp mắt này đều trở thành màu đen. Bị biển lửa màu đen kia bao trùm, trận pháp Bạch Tiểu Thuần bố trí, sau khi kiên trì mấy năm, vào giờ phút này, rốt cuộc vẫn không có cách nào tiếp tục chống đỡ, trong nháy mắt… đã bị thiêu đốt, nhất thời tan vỡ!
Bình luận