Bạch Tiểu Thuần vừa nói xong thì trong lòng Triệu Vô Thường sau lưng hắn giật thót lên, cảm giác câu nói vừa rồi của vị chủ nhân mình quá kinh người…
Đám đệ tử xung quanh cũng hít vào một hơi lạnh, tất cả đều vờ như chưa từng nghe thấy mấy lời trêu chọc trắng trợn này đối với Đại trưởng lão Trung Phong.
Tống Quân Uyển sững người, phản ứng đầu tiên là nàng cho rằng Dạ Táng trước mắt này dám trêu ghẹo chính mình, thế nhưng khi nhìn lại, thấy cái bộ dáng đầy si ngốc của Bạch Tiểu Thuần lập tức bật ra một tràng cười, cảm thấy Dạ Táng này cũng rất đáng yêu.
“Tỷ tỷ?” Ba Đại trưởng lão khác đều cổ quái nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, lại nhìn Tống Quân Uyển rồi người nào cũng lắc lắc đầu mà rời đi. Còn Triệu Vô Thường lại quyết định chọn Thiểu Trạch Phong.
Thi Phong Đại trưởng lão cùng hai người kia rời đi, nhưng trước khi đi lão thở dài, ánh mắt có chút tiếc nuối. Tựa như lão cảm thấy Bạch Tiểu Thuần chọn Trung Phong thì sẽ hối hận về sau, cũng có thể vì không cam tâm nhìn một khối ngọc hoàn mỹ như thế lại không có duyên với Thi Phong, cho nên trước khi đi, lão lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho Bạch Tiểu Thuần.
“Dạ Táng, đây là lệnh của bài của bổn tọa, lúc nào ngươi thay đổi ý định thì cứ cầm lệnh bài đến Thi Phong, Thi Phong ta vĩnh viễn giữ lại thân phận Hộ pháp cho ngươi!”
Bạch Tiểu Thuần nhận lấy lệnh bài, hắn cảm thấy mặc dù người nơi này hung tàn nhưng tông môn lại đối xử với hắn quá tốt, quả thực là phi thường tốt.
“Ta gây họa, tông môn không trách phạt mà còn ban thưởng. Bây giờ bốn sơn phong đều tranh giành lấy ta, Thi Phong Đại trưởng lão lại còn cố chấp với ta đến vậy.” Trong lòng Bạch Tiểu Thuần cảm động.
Đám người rời đi rồi, Trung Phong Tống Quân Uyển liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần, trên mặt nở nụ cười như cũ tiến về phía hắn, thân thể nóng bỏng bước đi để lộ ra bắp đùi trăng như tuyết đầy mê hoặc kinh người. Coi như Bạch Tiểu Thuần luôn cảm thấy định lực mình phi phàm cũng không khỏi nhìn vài lần, tim đập rộn lên.
Tống Quân Uyển đầy nóng bỏng, mang theo nụ cười duyên đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, ngón tay phải trắng xanh đưa lên nâng lấy cằm hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ khàng.
“Tiểu quỷ, vừa rồi ngươi vừa gọi ta là gì?”
“Tống tỷ tỷ…” Khuôn mặt Bạch Tiểu Thuần đỏ bừng, ngửi thấy mùi thơm trên người đối phương tràn ra trong khoảng cách gần thế này, không khỏi nhăn nhó mà đáp lời.
Nhìn bộ dạng Bạch Tiểu Thuần lúc này, Tống Quân Uyển càng cười lớn, rồi thảy cho hắn một ánh nhìn mê hoặc, đặt một miếng ngọc giản vào trong tay hắn rồi mang theo tiếng cười kia, uốn éo eo nhỏ nhìn thấy mà giật mình bồng bềnh đi xa.
Bạch Tiểu Thuần vẫn còn đứng tại Vạn Huyết Nhai, tay cầm ngọc giản, trong lòng thở dài một hơi. Hắn cảm thấy không khỏi bội phục bản thân, chỉ vì đạt được kiện Vĩnh Hằng Bất Diệt kia mà phải liều tới mức độ này, lại nghĩ tới chuyện nếu mình đã gọi Tống Quân Uyển là tỷ tỷ, sau này bối phận của hắn chẳng phải là cao hơn Tống Khuyết kia một bậc rồi.
Nghĩ tới đây Bạch Tiểu Thuần có chút phấn chấn, đắc ý bước đi. Hắn trở về động phủ đã là lúc hoàng hôn, bèn thu xếp mọi thứ đợi ngày mai đến Trung Phong báo danh.
Đêm khuya, Bạch Tiểu Thuần đang ngồi tĩnh tọa, ánh trăng ngoài động phủ rơi rớt qua cửa sổ chiếu xuống người hắn tạo thành một cái bóng in rõ trên mặt đất. Đột nhiên tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, một cảm giác không nói nên lời từ trong ánh trăng tràn ra, rồi như ngưng tụ thành một ánh mắt vô hình.
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần chớp động lần nữa, rồi da đầu hắn như tê dại đi khi thấy cái bóng mình chợt vặn vẹo, rồi tựa như khói đen dần lan ra xung quanh. Trong chớp mắt đã bao trùm toàn bộ động phủ, khiến nơi này trở nên đen kịt lại, đến ánh trăng bên ngoài cũng như bị nhiễm đen lại. Toàn bộ nơi này tựa như đột ngột bị phân tách ra!
Biến hóa quỷ dị này khiến Bạch Tiểu Thuần nhớ lại thời điểm truy hỏi Dạ Táng giả về tông môn thần bí kia. Chuyện liên quan tới tông môn thần bí, Bạch Tiểu Thuần vẫn ghim sâu trong lòng, lúc này hai mắt hắn ngưng tụ lại, cố gắng giữ lấy vẻ mặt bình thường, thế nhưng cảm giác khẩn trương trong lòng không giảm bớt một cách nhanh như vậy được, đành đứng dậy cẩn thận quan sát bốn phía.
“Dạ Táng giả từng nói trong mấy chục năm qua tông môn thần bí cũng chỉ xuất hiện có ba lần. Lúc này cách lần trước cũng chưa lâu, sao lại xuất hiện lại…” Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, cũng lo lắng việc hình dạng của mình dưới lớp mặt nạ bị đối phương phát hiện ra, cho nên trong lòng có chút thấp thỏm.
Đúng lúc này, mặt đất của động phủ vốn đang bị cái bóng của hắn bao trùm chợt xuất hiện gợn sóng, tựa như trở thành một mặt nước rồi dần trở nên trong suốt. Lúc Bạch Tiểu Thuần cúi đầu nhìn xuống dưới đất, nơi đó đã trở thành một thế giới hư ảo, tựa như là một thế giới dưới lòng đất. Tuy nhiên khi phán đoán cẩn thận lại thì Bạch Tiểu Thuần lập tức kinh hãi ý thức được, đây chính là thế giới được chiết xạ mà đến, tựa như phía ngoài tấm gương nhìn vào bên trong gương,
Thế giới này có non có nước, tuy lúc này là ban đêm nhưng trong này lại là ban ngày, mây mù lượn lờ, còn có một thân ảnh mặc áo bào trắng, tất cả dần xuất hiện. Một khí tức tang thương cho dù được mặt đất ngăn cách nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thụ được, khiến hắn có nhận thức rõ ràng hơn về sự cường hãn của tông môn này.
“Dạ Táng!” Giọng nói không thể phân biệt được nam hay nữ của người áo báo trắng vang lên trong đầu Bạch Tiểu Thuần. Nhận thấy Bạch Tiểu Thuần đầy khẩn trương nhưng người này tựa như cũng không có gì bất ngờ, cũng không chú ý đến mà chỉ hất tay áo, ba đan bình có khắc kí hiệu mặt trăng lập tức xuất hiện, tựa như muốn xuyên thủng mặt đất, phủ xuống động phủ.
Mặt đất lập tức gợn sóng vặn vẹo mãnh liệt hơn. Khi đan bình từ từ phủ xuống thì giọng nói của người áo trắng này cũng chậm rãi vang lên.
“Ta cảm nhận ba động Trúc cơ trên người ngươi, xem ra đã Trúc cơ thành công. Rất tốt, đây là đan dược cần thiết mà mấy lần trước ngươi cầu khẩn, đầy đủ cho ngươi tu hành đến Trúc cơ trung kỳ, những linh dược này được đưa đến đây phải trả cái giá còn lớn hơn chính giá trị của nó rất rất nhiều.”
“Nhớ kỹ, kiện Vĩnh hằng Bất diệt kia tại ngón giữa của Huyết Khê Tông, bên dưới động phủ của vị Đại trưởng lão Trung Phong kia. Mặc kệ ngươi tiêu tốn bao nhiêu thời gian, ngươi hãy tự nghĩ cách thu cho bằng được đi.” Thanh âm đứt quãng, đến khi mặt đất vặn vẹo mãnh liệt hơn, ba đan bình cuối cùng cũng thành công phủ xuống thì thân ảnh người áo trắng kia cũng dần biến mất. Toàn bộ mặt đất cũng được khôi phục bình thường, cái bóng cũng tiêu tán trở lại, ánh trăng bên ngoài lại tiếp tục rơi xuống.
Trong thời gian ngắn ngủi này Bạch Tiểu Thuần không nói câu nào, nhưng mồ hôi lạnh trên người hắn đã tuôn ướt người. Lúc này hắn hít sâu một hơi, đè nén rung động trong lòng xuống, tông môn bên kia xuất hiện quá quỷ dị vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn.
“Rốt cuộc đây là cái dạng tông môn gì chứ?” Hơi thở Bạch Tiểu Thuần dồn dập, hắn không chút nghi ngờ sự cường hãn của tông môn bên kia, đến mức mà Huyết Khê Tông này tuyệt đối không thể sánh được. Quái vật khổng lồ như vậy, hiển nhiên thật sự phải cách nơi này rất rất xa đấy.
“Bên bọn họ đang là ban ngày…” Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, như có điều suy nghĩ. Hắn sờ lên mặt nạ, càng yên tâm chuyện thân phận hiện tại của hắn sẽ không bị Huyết Khê Tông phát hiện ra được.
“Sứ giả áo bào trắng này hình như cũng không phát hiện chuyện nơi này bị hoán đổi người? Hay là phát hiện nhưng lại không nói ra?” Bạch Tiểu Thuần chợt chần chừ, có chút không xác định được bèn lôi hồn Dạ Táng giả ra tra hỏi gần nửa ngày trời. Trong lòng Dạ Táng giả đắng chát, còn có phức tạp nữa, dù sao thì đan dược này chính là do gã không ngừng cầu khẩn, tốn tâm tốn sức nên lần này mới được đưa tới.
Nhưng hôm nay, tất cả lại trở thành vật phẩm của Bạch Tiểu Thuần, trong lòng gã rỉ máu. Qua nửa ngày trời mới thở dài, cũng không dám phàn nàn mà vội trả lời tất cả các vấn đề mà Bạch Tiểu Thuần đưa ra.
Hỏi rất lâu, Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, hắn cũng không cách nào phán đoán được đối phương có phát giác ra mình đã không còn là người đóng giả Dạ Táng trước kia hay không nữa.
“Thôi, nghĩ nhiều cũng vô dụng, coi như lúc nãy bọn họ phát hiện ra nhưng cũng không vạch trần ta hẳn là tự ngầm hiểu lẫn nhau, như vậy có khi giống như ta phân tích, khả năng đối phương làm việc sơ sài là cực lớn, mà nói không chừng bọn họ cũng không phát hiện ra.” Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, cầm ba bình đan nhìn ký hiệu mặt trăng trên bình một chút rồi mở ra.
Trong đan bình này, có tất cả ba mươi viên đan dược. Bạch Tiểu Thuần nhìn kỹ lại lập tức trợn to mắt, há hốc cả miệng.
“Toàn bộ đều là hàng cao cấp!!! Linh dược cấp bốn!”
“Đây là cái tông môn gì vậy, quá kinh khủng đi!”
“Linh dược này cũng không thuộc bất kì loại nào mà ta từng biết, hơn nữa dược thảo trong này…” Bạch Tiểu Thuần cẩn thận phân biệt, ngửi một chút, trong đầu thôi diễn một lát thì đoán chừng có hơn mấy chục loại dược thảo, nhưng tới hơn một nửa trong đó hắn không nhận biết được là dược thảo gì. Tuy vậy hắn vẫn có thể nhìn ra công hiệu của đan dược. Ba bình này đầy đủ cho một Phàm đạo Trúc cơ sơ kỳ tấn thăng lên Trung kỳ như lời người áo trắng nói, thế nhưng với Bạch Tiểu Thuần thì vẫn còn chưa đủ.
Hắn có Thiên đạo Trúc cơ, nên ngoại trừ đan dược, thì hắn cần phải luyện hóa nước Thông Thiên Hà nữa, chẳng qua có đan dược này trợ giúp cũng khiến tốc độ luyện hóa của hắn được đề thăng lên rất nhiều.
Một đêm này, Bạch Tiểu Thuần mải miết suy tư cho đến khi trời sáng, hắn bèn thở dài, chôn tất cả vấn đề này sâu trong lòng rồi bước ra khỏi động phủ. Hắn trầm mặc quay đầu nhìn mặt đất trong động phủ một chút, rồi cầm lấy ngọc giản bước thẳng về phía Trung Phong.
Hắn nhanh chóng tới nơi, nhìn Trung Phong nghiêng nghiêng đâm lên bầu trời, hơn nửa ngọn núi chìm trong tầng mây mù lượn lờ, trong lòng Bạch Tiểu Thuần lại càng thêm cảm thán đối với bàn tay người khổng lồ này.
Ngay khi hắn vừa bước chân vào Trung Phong, một gợn sóng vô hình chợt khuếch tán ra, dường như cảm nhận được ngọc giản trong tay Bạch Tiểu Thuần nên gợn sóng lại tiêu tan đi, cho phép Bạch Tiểu Thuần tiến vào trong.
Cấp bậc trong Huyết Khê Tông rất sâm nghiêm, chỉ có tu sĩ Trúc cơ mới có tư cách ở trên bốn ngọn núi, hơn nữa nếu không có ngọc giản mà cứ cường ngạnh xông vào một phong thì nhất định sẽ bị trận pháp trực tiếp trừng phạt.
Bước vào Trung phong, Bạch Tiểu Thuần mới cảm nhận được ngọn sơn phong hùng hậu, thảo mộc bốn phía đỏ thẫm, thậm chí hắn còn nhìn thấy vài dòng suối chảy xuôi dòng nước màu đỏ. Bất Tử Trường Sinh Công trong cơ thể hắn càng sinh động, đặc biệt là khi hắn tới gần thác nước thì cảm giác triệu hoán từ cánh tay khổng lồ này trong chớp mắt càng thêm mãnh liệt.
Sự triệu hoán mãnh liệt đến nỗi dẫn động cả Bất Tử Trường Sinh Công trong thể nội của Bạch Tiểu Thuần, khiến hơi thở hắn trở nên dồn dập, tựa như cảm giác mình hóa thân thành người khổng lồ này vậy.
Bình luận