Biên: Tiểu Băng
Sau khi ra khỏi Huyết Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần ở giữa không trung hóa thành một đạo cầu vồng vội vã bay đi, bầu trời trong xanh rộng lớn vô tận, những tầng mây mờ ảo, cái cảm giác đang bay lơ lửng giữa thiên địa này, giống như có thể tung hoành bốn phương tám hướng, giúp Bạch Tiểu Thuần hiểu được thế nào là cảm giác trời cao biển rộng.
Trong phạm vi thế lực của Huyết Khê Tông, thả tầm mắt nhìn xuống, ngay cả rừng xung quanh cũng gần như đều một màu máu, rất nhiều chỗ tỏa ra từng đợt khí tức rất hung tàn.
Nhưng những khí tức hung tàn này sau khi chạm phải huyết khí do cơ thể Bạch Tiểu Thuần tỏa ra, thì đều kinh hãi, lập tức rụt lại, không dám lộ ra nữa.
Cả phạm vi trong thế lực của Huyết Khê Tông đều có quan hệ chặt chẽ với Huyết Tổ, sự xuất hiện của Bạch Tiểu Thuần sinh ra một loại cảm ứng huyết mạch cao quý áp chế những con người đang sinh sống trên vùng đất này.
Đi vào khu vực những tu chân gia tộc của Huyết Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần cũng không hề quan tâm chút nào, thân phận Huyết Tử của hắn ở Huyết Khê Tông là cực kỳ tôn quý và đặc thù, dù chỉ đi có một mình, cũng không gặp trở ngại, không người ngăn cản.
Trên đường đi, hắn gặp một ít mãnh thú mạnh mẽ, nhưng sau khi chúng cảm nhận được huyết khí trên người Bạch Tiểu Thuần thì đều lập tức tránh xa, không dám trêu chọc.
Vì vậy trên cả đoạn đường đi, Bạch Tiểu Thuần vừa phi hành lại ngắm phong cảnh, trong lòng vui vẻ thoải mái, đôi lúc hắn còn tu luyện Bất Tử Trường Sinh Công, rõ ràng sau khi ra khỏi Huyết Khê Tông, sự tăng tiến trong tu luyện bắt đầu trở nên chậm chạp hơn hẳn.
Tuy hắn cũng không muốn, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác, may mắn Bạch Tiểu Thuần mang trong người truyền thừa của Huyết Tổ, đối với Bất Tử công pháp hắn đã thấu hiểu, mặc dù tốc độ tu tuyện chậm lại nhưng chỉ cần phương pháp tu luyện của hắn không có sai phạm, vẫn có thể nâng cao tốc độ lên.
Về phần Tử Khí Thông Thiên Quyết, Bạch Tiểu Thuần sẽ không ở trong phạm vi thế lực Huyết Khê Tông tu luyện, hắn đã nghĩ kĩ, với tiêu chí của thuật pháp này, phải bay qua sơn mạch Lạc Trần mới luyện tập thì tốt hơn.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần lại ngứa ngáy, mấy lần tu luyện Ngự Nhân Đại Pháp trong lúc bay, mặc dù thần thông tiến triển không tốt lắm, nhưng theo tu vi của hắn nâng cao, Linh Lực đã đạt Trúc Cơ trung kỳ, nên phát lực Ngự Nhân Đại Pháp đã có thêm nhiều chỗ xảo diệu mà trước đây không làm được.
Về Nguyên Từ lực, Bạch Tiểu Thuần đã dày công nghiên cứu nhiều năm nên quyết không bỏ qua, trong lúc bay đi, hắn cũng tiếp tục tu luyện và tìm hiểu thêm công pháp.
Trên đường, khi nào hắn cảm thấy mệt mỏi, Bạch Tiểu Thuần liền tìm một gia tộc tu chân để dừng chân nghỉ ngơi, đến khi rời đi, tộc nhân những gia tộc đó đều tặng lễ trọng, cung kính tiễn đưa.
Một đường đi này, hắn vô cùng cảm khái, với thân phận Huyết Tử của mình càng không nỡ từ bỏ, bỏ nó có khác gì bỏ đi phú quý.
“ Ài, Bạch Tiểu Thuần ta thật sự sống quá trung thực, quá nguyên tắc đi, vì Linh Khê Tông, phải hi sinh nhiều như vậy”. Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy mình vĩ đại.
“Còn Tống Quân Uyển nữa…” Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới Tống Quân Uyển, trong người không khỏi hơi nóng lên, nhớ tới dung nhan tuyệt thế của nàng mà thở dài.
“Uyển Nhi, chánh tà không cùng đường a…” Bạch Tiểu Thuần bên ngoài ra vẻ cứng rắn nghiêm khắc với bản thân, nhưng trong lòng lại cảm thấy mất mát, mắt nhìn về phương hướng Huyết Khê Tông, trong lòng càng thêm mất mát.
Càng rời xa phạm vi Huyết Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần càng muốn quay trở lại, đến cuối cùng, hắn cắn răng, cương quyết không nhìn nữa, gia tốc bay đi.
Cuối cùng, hắn cũng nhìn thấy một dãy núi liên miên ở xa xa, dãy núi này dài rộng không thấy cuối, như một con Cự Long đang ngủ say.
Nhìn thì khoảng cách không xa lắm, nhưng trên thực tế nếu hắn muốn bay đến nơi, Bạch Tiểu Thuần đoán chừng còn phải bay với tốc độ cao nhất ít nhất nửa ngày nữa.
“Bay qua dãy núi này, là đã bắt đầu vào phạm vi thế lực của Linh Khê Tông…” Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, trong cặp mắt biểu lộ quyết đoán, đang muốn gia tốc tiếp tục bay đi, nhưng ngay lúc này, từ nơi xa, có ba đạo cầu vồng bay vụt qua.
Trong ba đạo cầu vồng, có một lão giả tu vi Trúc Cơ, còn hai người khác thì tu vị Ngưng Khí tầng bảy tầng tám, đang dựa vào pháp khí cố gắng di chuyển bay theo, lão giả trông thấy như vậy nhíu mày, quát mắng hai người thiếu niên.
“Chiến tranh sắp tới, các ngươi là tương lai của Thủy Nguyệt gia tộc ta, với tốc độ thế này, làm sao giữ được tính mạng trong chiến tranh!”
“Điều khiển pháp bảo phi hành, mặc dù cần tu vi chèo chống, nhưng kỹ xảo để duy trì phi hành cũng phải có!” Theo tiếng lão giả quát, hai người thiếu niên đều cắn chặt răng, toàn lực điều khiển Pháp Khí dưới chân, nhưng vẫn lảo đảo không ổn, một người còn tệ hơn, rớt khỏi pháp khí.
“Phế vật, gia tộc tốn bao nhiêu tài nguyên bồi dưỡng các ngươi, lại nuôi thành mấy tên súc sinh!” Lão giả hất tay áo, đỡ người thiếu niên kia không ngã xuống đất, sắc mặt âm trầm mở miệng răn dạy, bỗng lão giả phát hiện nơi chân trời cách đấy không xa có người, là Bạch Tiểu Thuần đang bay đến.
“Hừ, kẻ nào không có mắt, không biết nơi đây là phạm vi gia tộc Thủy Nguyệt ta sao, nghiêm cấm phi hành, còn không mau cút xuống cho ta!” Lão già đang phiền muộn, hất tay áo, nhìn thẳng vào Bạch Tiểu Thuần, giọng nói vang vang.
Bạch Tiểu Thuần đang bay tới gần, hắn đã nhìn thấy ba người này, nhưng không buồn để ý, vốn định tăng tốc bay qua, nhưng chưa kịp bay qua, lão già không biết bị con gì chích, dám to tiếng quát hắn.
“Ngươi nói cái gì?” Bạch Tiểu Thuần trừng cả hai mắt, nhìn về phía ba người lão giả.
Lão giả mở to cả hai mắt, chăm chú nhìn Bạch Tiểu Thuần, sắc mặt đại biến, thân thể run rẩy.
“Ngài là… Trung Phong Huyết Tử, Ôn Ma Dạ Táng!!”
Lão già sắc mặt trắng xanh, nhớ ra vừa rồi mình to tiếng quát mắng, lập tức hãi hùng khiếp vía, âm thầm hối hận không thôi, ôm quyền, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần cúi thấp đầu xuống.
“Gia Tộc Thủy Nguyệt, bái kiến Huyết Tử đại nhân!”
Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, người cũng đã bay đến gần, quét mắt qua ba người.
“Sao các ngươi biết đường đi của ta?” Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng mở miệng.
Ba người thấy ánh mắt sắc bén của Bạch Tiểu Thuần nhìn sang, hai thiếu niên Ngưng Khí giật thót, cúi đầu xuống hoảng sợ, ngay cả lão giả Trúc Cơ đứng phía trước da đầu cũng run lên, hô hấp dồn dập, trong đầu hiện ra những tin tức có được về vị Trung Phong Huyết Tử tàn nhẫn trước mặt.
“Chúng ta không hề biết đường đi của Huyết Tử đại nhân,ta… Thủy Nguyệt gia tộc vốn ở chung quanh đây, để mắt tới tất cả tu sĩ qua lại, vừa rồi phát hiện Huyết Tử đại nhân, nên vội đến đây bái kiến, mời Huyết Tử đại nhân đi vào trong tộc nghỉ ngơi…”
Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ nhẹ gật đầu, hắn cảm thấy với thân phận Huyết Tử, làm việc gì cũng phải kiêu ngạo, vì vậy hắn hất tay áo lên, chậm rãi mở miệng.
“Cũng tốt, dẫn đường bổn Huyết Tử đến gia tộc các ngươi.”
Lão giả trong lòng thầm kêu khổ, không dám chậm trễ, trên mặt cố nặn ra nụ cười, vội vàng dẫn đường cho Bạch Tiểu Thuần đi vào gia tộc Thủy Nguyệt.
Gia tộc Thủy Nguyệt ở trong Huyết Khê Tông, không được coi là gia tộc tu chân đứng hàng đầu, thế nhưng so với tiểu gia tộc thì mạnh hơn rất nhiều, được tính vào hàng trung đẳng, chiếm cứ cả ba ngọn núi, trên núi trồng cây ăn quả xanh biếc, đối lập với màu đất đỏ chung quanh, thực rất dễ làm người khác chú ý đến.
Bạch Tiểu Thuần vừa mới bay đến gần, lập tức nhìn ra trái cây ở đây kỳ lạ, khẽ ồ một tiếng.
Những quả của cây trái trên núi, màu sắc đen nhánh, tỏa ra mùi thơm kỳ lạ, mùi thơm này bao trùm cả gia tộc Thủy Nguyệt, sau khi hít phải mùi hương lại sinh ra một cảm giác mông lung.
“Huyết Tử đại nhân, những loại trái cây nơi này không phải là gia tộc Thủy Nguyệt trồng, chúng vốn mọc dại ở đây từ rất lâu rồi, Huyết Khê Tông từng phái người đến lấy đi một ít nghiên cứu, phát hiện quả này có độc, không thể ăn, cũng không thể làm thuốc, chỉ có tác dụng chính là tạo ra một mùi hương, xua đi một ít hung thú, mùi thơm sau khi hít phải sinh ra một loại ảo cảnh mông lung…”
Lão giả Trúc Cơ đứng ở một bên thấy vậy liền lên tiếng nhắc nhở, cũng không thể trách hắn được, bất luận người nào lần đầu đến gia tộc Thủy Nguyệt, đều bị những trái cây này thu hút, bao nhiêu năm qua rồi, bị người ta mang đi nghiên cứu không biết bao nhiêu lần, cuối cùng xác định đối với tu sĩ chúng vô dụng.
Bạch Tiểu Thuần nhoáng một cái, vừa đặt chân lên núi, cả gia tộc Thủy Nguyệt đều nháo nhào, lao nhao kéo nhau đi ra bái kiến, Bạch Tiểu Thuần không chút để ý những người xung quanh, đi đến bên một cây ăn quả túm lấy một quả hái xuống, cẩn thận nghiên cứu chúng, xác định đúng như lời gia tộc Thủy Nguyệt đã nói.
“Thảo mộc Vạn Vật, thiên kì bách quái… mùi của quả này còn có thể hình thành ảo cảnh…” Bạch Tiểu Thuần tò mò nhìn quanh, cây cối chung quanh quả nhiên có dáng vẻ đã mọc rất lâu năm, Bạch Tiểu Thuần ở ngọn núi thứ ba tìm thấy một cây ngay cả hắn cũng không biết gốc cây này sống đã được bao nhiêu năm.
Cái gốc cây già thật lớn, cần hơn mười người ôm mới hết, nhưng gốc cây này một nửa bên đã héo rũ, nửa còn lại cũng đã bắt đầu khô héo, chẳng còn mấy sức sống.
Ở chỗ này, trái cây tỏa ra mùi thơm nồng đậm đặc biệt hơn chỗ khác, Bạch Tiểu Thuần mới hít cảm giác không tốt, vội vàng vận chuyển công pháp, cảm giác không tốt trong nháy mắt biến mất.
“Đáng tiếc, sau khi vận chuyển công pháp cũng không phải hoàn toàn thanh tỉnh, mà chỉ trì hoãn một ít thời gian phát tác, trái cây ở đây khác biệt rất lớn.” Bạch Tiểu Thuần lắc đầu muốn đi ra khỏi nơi này, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, cúi đầu nhìn túi trữ vật treo bên hông.
Hắn vừa rồi phát hiện trong túi trữ vật có một vật phát ra khí tức khác thường, Linh thức của hắn quét qua, sắc mặt cổ quái ra lệnh cho tộc nhân của gia tộc Thủy nguyệt cách xa khỏi khu vực này, Bạch Tiểu Thuần từ trong túi trữ vật lấy ra một cái mai rùa lớn cỡ lòng bàn tay.
Mai rùa này là Vĩnh Hằng Bất Diệt chi vật hắn lấy được trong động phủ của Tống Quân Uyển, cái mai rùa còn nguyên, nhưng bên trong thì chết héo mất rồi, nhưng không biết tại sao trong mùi thơm dưới gốc cây già này, trong mai rùa lại có khác lạ.
Từ trong mai rùa thò ra một cái đuôi nhỏ màu xanh lục, Bạch Tiểu Thuần trợn tròn mắt, nhìn thấy từ bốn góc của mai rùa, bốn cái chân màu xanh đen từ từ thò ra… sau đó là cái đầu…
“Còn… sống?” Bạch Tiểu Thuần hít sâu, nhìn kĩ, mai rùa tuy đã thò ra đầu đuôi và bốn chân, nhưng nó mềm oặt nằm im bất động, như một con rối.
Bạch Tiểu Thuần nhìn cả nửa ngày, cảm thấy kỳ lạ, nhưng không phát hiện được thêm manh mối khác, tiện tay cầm mai rùa lắc lắc, đầu, đuôi và bốn chân rùa va đập vào cái mai, phát ra âm thanh đùng đùng ….
Bình luận