Thiên Giác Kiếm đâm vào Hùng Thành một cái, trận pháp rung chuyển mãnh liệt như muốn vỡ.
Cùng lúc, lão tổ, Kim Đan và rất nhiều Trúc Cơ của hai tông Linh Huyết đều cùng công kích vào trận pháp.
Bạch Tiểu Thuần hổn hển, cũng xông lên, không ngừng phóng thích huyết khí, giúp chiến lực của tu sĩ Huyết Khê Tông luôn được giữ vững ở đỉnh cao, Thiết Đản bên cạnh gào vang, dẫn đầu chiến thú, điên cuồng xông tới trận pháp.
Ma Đầu, Luyện Thi, huyết kiếm, tử đỉnh… đều nhắm vào trận pháp, mặt đất run rẩy, sơn mạch bắt đầu vỡ ra!
Huyết vân mở rộng phạm vi, dường như chỗ nào cũng có, khiến cả bầu trời trên hùng thành biến thành màu đỏ, đằng sau hùng thành, những người còn sót lại của Đan Khê Tông cũng không ngừng công kích vào trận pháp, khiến Huyền Khê Tông trước sau đều thụ địch, sơn mạch sụp xuống, trận pháp… thu hẹp lại!
Vì nếu không giảm phạm vi bảo vệ xuống, trận pháp không thể kiên trì nổi.
“Huyền Khê Tông… Không cần chờ các ngươi lôi bảo bối ra, lão phu sẽ cho các ngươi thấy bảo bối của Huyết Khê Tông ta trước, để xem các ngươi còn muốn tiếp tục giấu giếm hay không!” Huyết Khê Tông Thủy Tổ sầm mặt.
Thủy Tổ bấm pháp quyết, chỉ lên trời, hô to.
“Huyết Khê Dạ Ngẫu!”
Một tia chớp đỏ đột ngột xuất hiện, xé rách bầu trời ra một lỗ, bên trong lộ ra một con bù nhìn quỷ dị!
Con bù nhìn cười tà dị, mắt đỏ lấp lóe, một tay cầm tấm da người, tay kia cầm một cái cân, mang tới uy áp kinh người.
Chỉ là uy áp đã khiến trận pháp hùng thành run mạnh.
Tu sĩ Huyết Khê Tông phấn khởi.
Trên bầu trời, không ngừng xuất hiện những tia sét đỏ bắn xẹt vào con bù nhìn. Con bù nhìn đột ngột biến mất, rồi xuất hiện ngay bên ngoài trận pháp, giơ tay phải lên, cái cân trong tay không ngừng to ra, trong cái mâm của cái cân mơ hồ xuất hiện một hư ảnh.
Nếu nhìn kĩ, sẽ nhận ra, hư ảnh đó chính là hình ảnh thu nhỏ của cả vùng sơn mạch này với hùng thành trong đó!
Quả cân chạy dọc theo đòn cân, như đang cân đo… sức nặng của hùng thành!
Mặt đất run rẩy, sơn mạch tan vỡ, Hùng Thành lay động, trận pháp rạn nứt theo quả cân đang chạy, cứ như quả cân cân xong, thì tất cả cũng sẽ tan nát!
Bạch Tiểu Thuần hít sâu, chợt phát hiện, so với những bảo bối này, ngay cả lão tổ cũng không có ý nghĩa.
“Đây chính là trụ cột của tông phái… vậy trụ cột của Linh Khê ta là cái gì?” Bạch Tiểu Thuần ngẫm nghĩ.
Mấy lão tổ Huyền Khê Tông nghiêm mặt, Xích Hồn lão tổ vỗ mạnh tay xuống đất.
Oanh một tiếng, mặt đất run rẩy, đá vụn bị chấn lên, một tòa tế đàn thình lình mọc lên ở giữa quảng trường của hùng thành,!
“Thiên Tôn hương!” Xích Hồn lão tổ hét lớn, trong tế đàn lộ ra một cây hương màu đen, chỉ to chừng ngón cái!
Cây hương mang theo khí tức tang thương, giống như đã tồn tại rất rất lâu năm, và đã được dùng mấy lần, vì phần hương còn thừa lại không nhiều lắm…
Cây hương sau khi xuất hiện, thì tự đốt lên, tỏa ra một tia khói màu xanh mềm mại, xuyên qua trận pháp, bay lên bầu trời, ở giữa không trung, quây lại tạo thành một thân ảnh hư ảo!
Thân ảnh ấy mới vừa xuất hiện, đôi mắt của người bù nhìn rực đỏ hẳn lên, lập tức quay sang nhìn, thân ảnh kia trở nên ngưng thực, hóa thành một người tu sĩ!
Tu sĩ này là một nam tử trung niên, vận đạo bào, đeo đạo quan, dáng vẻ tiên phong đạo cốt xuất trần, chớp mắt một cái, khí thế trên người ông ta như muốn hòa vào thiên địa, trời đất, núi non đều khẽ chấn động.
Tu sĩ trung niên chỉ xuống một cái, quả cân trong tay người bù nhìn vỡ tan, không cân được nữa.
“Thiên nhân chi lực!!” lão tổ đầu tiên của Linh Khê tông kêu lên.
Bạch Tiểu Thuần chỉ nhìn tu sĩ trung niên một cái, hai mắt đau nhói, trong đầu như nổ vang.
Hắn cảm thấy người kia như đã thay cho cả trời xanh, người kia chính là Thiên uy!
Người bù nhìn mắt càng rực đỏ, vung tay trái, cả người lắc lư, tròng tấm da bên tay trái vào người, hóa thành một đồng tử, đầu có sừng, miệng to, đi thẳng về phía tu sĩ trung niên!
Lão tổ đầu tiên của Linh Khê tông bấm pháp quyết, chỉ lên trời!
“Linh Dương Hắc Ô!”
Bầu trời như bị hai bàn tay to vạch ra, lộ ra bầu trời quang đãng sau tầng mây, trong bầu trời đó, có một mặt trời màu trắng!
Bên trong mặt trời trắng, có một con quạ đen, con quạ mở mắt, rít lên một tiếng!
Con quạ đen khẽ hít một cái, hút mặt trời màu trắng vào trong miệng, bay vèo xuống.
“Bảo bối Đan Khê, ra cho ta!!” Xích Hồn lão tổ gào lên điên cuồng, một lão tổ Đan Khê Tông bị hạ cấm chế ở trong hùng thành nghiến răng, chỉ tay lên trời.
Ngay chỗ ban nãy xuất hiện mặt trời trắng, bây giờ xuất hiện một mặt trời nữa giống như đúc, chỉ khác ở chỗ, nó … màu đen!
Mặt trời đen vừa xuất hiện, cả trời đất đều tối sầm, quỷ dị ở chỗ, bên trong mặt trời đen ấy, cũng có một con quạ giống hệt con quạ đen của Linh Khê tông!
Nhưng con quạ này, là màu trắng!
Tất cả các tu sĩ đều trợn to mắt, thực không thể nào tưởng tượng được, Linh Khê tông và Đan Khê Tông lại có bảo bối quá giống nhau, nếu bảo hai bên không có liên quan gì với nhau, thực chẳng ai tin được!
Bạch Tiểu Thuần cũng sửng sốt, nhìn qua nhìn lại, con quạ trắng cũng há miệng, hút mặt trời đen vào bụng, hóa thành một cầu vồng, xông thẳng tới đánh với con quạ đen của Linh Khê tông.
“Dương ô âm nha!” Huyết Khê Tông Thủy Tổ ngẫm nghĩ. Năm xưa lão có nghe một cái tin đồn, nghe nói Linh Khê tông vạn năm trước lúc mới vừa tiến vào hạ du Tu Chân Giới, vốn không hề có bảo bối, nhưng sau này, sau một lần hợp tác với Đan Khê Tông, thì có được một món Linh Bảo!
“Mặc kệ, dù thế nào, cuộc chiến này cũng phải kết thúc ở đây, Huyền Khê Tông… Không thể có món bảo bối thứ ba được!” Huyết Khê Tông Thủy Tổ và lão tổ đầu tiên của Linh Khê tông nhìn nhau, hai người cùng gật đầu. Nếu từ đầu họ cường công, cũng không phải là không thắng được, nhưng như vậy tổn thất quá lớn, một cuộc chiến này sở dĩ kéo dài, là bởi vì hai tông Linh Huyết có ý giữ sức, cũng để mài dần sĩ khí của Huyền Khê Tông, vì dù sao mục tiêu cuối cùng của họ… Không phải là đồ sát Huyền Khê Tông, mà là chiếm đoạt!
Huyền Khê Tông đã xuất ra hết bảo bối, thì cuộc chiến này, cũng không còn gì phải lo lắng nữa!
“Huyền Khê Tông, các ngươi đầu hàng hay không?” lão tổ đầu tiên của Linh Khê tông phất tay, hỏi to.
Bình luận