“Ngươi muốn chết!!” Nữ tử kia nổi giận, ả là Trúc Cơ đại viên mãn, chuyên tu về giết người, đã giết rất nhiều tu sĩ đại viên mãn, vốn ả đang có nhiệm vụ khác, lại cảm thấy Bạch Tiểu Thuần cũng không tầm thường, sợ chậm trễ thời gian, nên mới định bỏ đi.
Nhưng thấy đối phương không biết tốt xấu đòi quấn lấy mình, khiến ả nổi giận.
Bạch Tiểu Thuần chỉ một cái vào thi thể không đầu của Chu trưởng lão trên mặt đất.
Máu của Chu trưởng lão tụ lại, thành một thành kiếm máu lơ lửng giữa không trung!
“Đừng vội… ta sẽ dùng kiếm này, lấy mạng ngươi!”
Ả kia cười, nhưng trong lòng đã cảm thấy bất an.
“Nếu đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!” cơ thể nữ tử trở nên mơ hồ, chín làn hắc khí từ cơ thể ả tỏa ra ngoài, hóa thành chín mảng sương mù, từ chín phương hướng khác nhau cùng bay tới công kích Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần vung tay, khí tím trào ra, hóa thành cái đỉnh tím to cả trăm trượng, bao phủ Bạch Tiểu Thuần vào trong, như bảo vệ.
Oanh!
Chính mảng sương đen va chạm vào đỉnh tím, tạo nên một tiếng nổ rung trời.
Đại đỉnh chấn động, lắc lư như muốn vỡ.
“Chết!” nữ tử hiện ra từ hư vô, chỉ một cái.
Chính mảng sương hóa thành những cái lá đen, gân lá hiện lên rõ ràng, lượn quanh đại đỉnh.
Những chiếc lá đen như những lưỡi dao chém vào đỉnh, làm đại đỉnh vỡ thành nhiều mảnh, những chiếc lá tiếp tục chém vào Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần vỗ túi trữ vật, một cái dù đen xuất hiện.
Vĩnh Dạ tán!
Bạch Tiểu Thuần mở dù, hoàn toàn che chắn cho Bạch Tiểu Thuần, thân dù tỏa ra một làn sáng màu đen kịt.
Một lực hút cực mạnh xuất hiện từ cây dù, khiến ả kia biến sắc, cả người run rẩy, mắt thường cũng thấy được cơ thể ả đang héo hẳn đi, một tia khí trắng từ thất khiếu của ả bay ra, bị hút vào cây dù.
Đó chính là sinh cơ của ả!
“Đó là cái gì?!” Nữ tử run rẩy, kêu lên thê lương muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể ả như bị đóng đinh, không thể nào di chuyển được, sinh cơ trong người đã bị hút mất mấy phần, tóc trở nên bạc trắng, ả cắn mạnh vào lưỡi, quyết định tự bạo!
Cơ thể ả phát ra một luồng sức bật, giúp ả thoát ra khỏi lực hút của cây dù, lùi lại được hơn mười trượng, ả phun máu, nhìn Bạch Tiểu Thuần đầy oán độc.
Cơ thể ả mờ đi, định nhập vào hư không, bỏ chạy.
Bạch Tiểu Thuần thu hồi Vĩnh Dạ tán, vọt tới đuổi theo, trong lòng cảm thấy đáng tiếc.
Cô gái này quả không hổ là thiên kiêu Không Hà Viện, chỉ còn cách Kim Đan có một chút xíu, cũng chỉ thiếu chút xíu nữa là hắn đã thành công, nhưng tu vi của Bạch Tiểu Thuần muốn điều khiển cây dù này cũng là hơi quá sức, nên ả mới chạy thoát được.
Cô gái nhanh chóng biến mất, nhưng Bạch Tiểu Thuần đã gầm lên, mở ra Thông Thiên Pháp Nhãn.
Hắn vung tay, tung một quyền vào không khí.
Oanh một tiếng, một bóng người hiện ra, miệng phun máu, nhìn hắn không tin nổi.
“Hắn tìm được mình!”
“Đáng chết, sao Nghịch Hà Tông lại có kẻ thế này, tu vi không kém, thân thể cường hãn, thuật pháp quỷ dị, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhất là lại còn khắc chế được ta!” Nữ tử run người, biết mình không chạy thoát được, chuyển sang quyết tâm liều mạng!
“Nghịch Huyết Không Linh!” thảo mộc chi khí từ trong người nữ tử tỏa ra, lan khắp xung quanh.
Ánh sáng xanh lục rực rỡ, những mảng thảo mộc mọc ra từ trên người ả, khiến ả như muốn dung hợp với khu rừng xung quanh, thảo mộc khắp nơi điên cuồng vặn vẹo, bay về phía Bạch Tiểu Thuần.
Kẻ giao chiến với Bạch Tiểu Thuần bây giờ không còn chỉ là một mình ả, mà là tất cả cây cỏ của khu rừng này!
“Xem ngươi làm sao khắc chế!” Nữ tử sát ý ngút trời, cây cỏ, cành, lá tạo thành một cơn gió lốc cao cả trăm trượng, khiến phong ấn Huyết Giới rung rinh muốn vỡ,.
“Ta khắc chế cho ngươi xem!” Bạch Tiểu Thuần lạnh tanh, hai tay vung ra, miệng đọc bốn chữ!
“Thảo mộc, giai binh!”
Ô…ô…n…g!
Tóc Bạch Tiểu Thuần bay phần phật, khí thế kinh người, cơn phong mạo do thảo mộc hình thành khi tới chỗ Bạch Tiểu Thuần lập tức ngừng lại, phong bạo mặc dù vẫn còn, nhưng rõ ràng có hai làn ý chí đang giành nhau quyền khống chế bên trong nó!
“Không thể nào!!” Nữ tử bật thốt.
Bình luận