Chiến tranh luôn thê thảm, so với Nghịch Hà Tông, Không Hà Viện bị thương vong nghiêm trọng hơn hẳn, cả Không Hà Viện chìm trong im lặng.
Một lão giả mặc áo trắng đứng ngay giữa Không Hà Viện, ở đó có một cây cổ thụ, trên chạc cây có một căn nhà gỗ, lão giả đứng ngoài nhà gỗ, nhìn vào cuộc chiến, nghe mọi âm thanh của chiến tranh.
Mặt lão đầy mệt mỏi, nếu nhìn kĩ, sẽ thấy trên người lão đã đậm mùi tử khí, rõ ràng đã là người sắp chết, lão không còn sống được bao lâu nữa.
Bên cạnh lão giả có một đồng tử, đồng tử này môi hồng răng trắng, rất xinh đẹp, cả người thơm lừng, áo quần sạch tinh tươm, như một tiên đồng. Đồng tử đứng thẳng, tay chắp sau lưng, nhìn trận chiến đầy hứng thú, nhất là khi nhìn vào Bạch Tiểu Thuần.
“Lý đạo hữu, thế đã đủ chưa?” lão giả khàn khàn hỏi, giọng vô cùng mệt mỏi.
“Chưa.” Đồng tử cười, nghiêng đầu nhìn lão giả, rồi thở dài.
“Trần đạo hữu, sớm biết như thế, có hối hận không?”
“Vậy thế nào mới đủ, người chết đã nhiều lắm rồi.” Lão giả im lặng một lúc, mới đáp.
“Cũng được, nếu vậy, ngươi lấy hết chí bảo cao cấp của Không Hà Viện các ngươi ra đi, sớm bị tiêu diệt, thì càng sớm chấm dứt trận trừng phạt này.” Đồng tử nghĩ nghĩ, khẽ cười.
Lão giả thấy càng thêm mệt mỏi. Người ta đều nghĩ lão đã chết rồi, nhưng là lão tổ của Không Hà Viện, một cường giả thiên nhân cảnh, lão có rất nhiều cách để giúp mình sống lâu thêm một chút, dù đã bị thương rất nặng, sinh khí không còn.
Tinh Không Đạo Cực Tông cũng không đuổi tận giết tuyệt lão, mà bắt lão phải sống, để tận mắt nhìn thấy cảnh diệt vong của Không Hà Viện, để lão hiểu, đây chính là trừng phạt, chừng nào lượng người chết đi đủ nhiều, mới được dừng lại, đổi lấy cơ hội được sống.
Lão giả thở dài, khẽ nâng tay phải, chạm nhẹ vào thân cây.
Thân cây run rẩy, rồi lan ra cả cây Không Dong Tà Thụ run rẩy, từ khắp nơi trên cây, chui ra những con côn trùng màu trắng!
Những con côn trùng này chỉ to bằng ngón tay, nhưng khí tức tỏa ra từ chúng rất mạnh, sau khi chui ra, chúng đều bay lên trời.
Biến cố này khiến tất cả người tham chiến lần nữa đều dừng lại, ngẩng đầu qua nhìn. Số lượng côn trùng bay ra rất nhiều, nhiều đến không đếm xuể, tràn ngập cả bầu trời.
Ngay cả tu sĩ Không Hà Viện nhìn đám trùng này cũng còn hoảng sợ.
Cả tông môn ngập tràn côn trùng, tiếng rít chúng phát ra làm người ra phải run rẩy.
Đám côn trùng tụ vào với nhau, tạo thành một con trùng cực lớn!
Con đại trùng này không còn là màu trắng, mà đã trở thành màu đỏ, to cả ngàn trượng, thân đầy gai sắc, mỗi cây gai đều có vầng sáng đen, rõ ràng ẩn chứa kịch độc.
Con trùng rít lên một tiếng, tiếng rít của nó hóa thành âm bạo trùng kích, khiến cả hư không vặn vẹo, vô số tu sĩ phun máu, bất kể đó là tu sĩ của Không Hà Viện hay Nghịch Hà Tông.
“Tử Vong Chi Trùng!!”
“Một trong hai đại chí bảo của Không Hà Viện,… Tử vong trùng!!” Linh Khê Hàn Tông và Huyết Khê Phong Thần Tử nhìn nhau, sắc mặt đầy nghiêm trọng.
Con trùng vặn người, phun ra một luồng chất lỏng màu lục, như một trận mưa tóe xuống đất, ăn mòn xuyên qua nếu gặp phải cơ thể con người, ăn thủng thành lỗ nếu rơi xuống đất!
Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, tu sĩ cả hai phe đều dính phải.
Mức độ ăn mòn này vượt xa mức độ ăn mòn của mưa a xít Bạch Tiểu Thuần tạo ra khi luyện đan, khiến hắn kinh hãi phải lùi lại.
“Quái vật gì thế!”
Tử Vong Chi Trùng vẫy người di chuyển, nó đi đến đâu, ở đó vang lên những tiếng kêu thảm thiết, nó há miệng, nuốt chửng một tu sĩ kết đan ngay giữa không trung.
Con trùng hạ xuống đất, lăn lông lốc, nghiền tu sĩ trên đường lăn thành bột…
Tu sĩ nguyên anh cũng không cản được nó, nếu đánh mạnh tay, nó sẽ lập tức phân giải thành vạn ngàn con trùng nhỏ chạy đi, sau đó lại ngưng tụ thành đại trùng, khiến mọi người đều vô cách.
“Hay cho một món trung phẩm Linh Bảo, Tử Vong Chi Trùng!” đồng tử vỗ tay cười, trong mắt đầy tán thưởng.
Lão giả im lặng.
“Linh bảo của Nghịch Hà Tông dù không ít, đều là nhân phẩm Linh Bảo, nhưng cái cơ thể Huyết Tổ chúng ta nhìn thấy ban nãy mới thực sự là vật tầm thường… tiếc rằng lão tổ lại có pháp chỉ, không được đụng vào.” Đồng tử lắc đầu, vô cùng tiếc nuối.
“Nhưng nghe nói Linh Khê Tông này lai lịch thần bí, không chừng sẽ có một linh bảo nào đó làm cho người ta được mở rộng tầm mắt.” Đồng tử chớp mắt hứng thú.
Tử Vong Chi Trùng không ngừng tàn sát bừa bãi bát phương, cản lại thế công chiếm của Nghịch Hà Tông.
Các lão tổ Nghịch Hà Tông quay sang nhìn Linh Khê Hàn Tông.
“Hàn huynh, huynh từng bảo có cách xử lý con Tử Vong Chi Trùng này!” Huyết Khê Phong Thần Tử lên tiếng.
Linh Khê Nhất Đại Lão Tổ Hàn Tông ngần ngừ nhìn con trùng, lão nghiến răng, không nói gì, bay về thông thiên chiến thuyền của Linh Khê Nhất Mạch.
Một lúc sau, một luồng khí tức kinh người từ trong thông thiên thuyền của Linh Khê Nhất Mạch tỏa ra!
Tử Vong Chi Trùng run lên, ngừng phắt lại, tất cả tu sĩ trên chiến trường đều biến sắc, tu vi hỗn loạn.
Đồng tử ngoài nhà gỗ cũng nghiêm mặt, nhìn chằm chằm Thông Thiên thuyền.
“Đây là…”
Lão giả bên cạnh biến sắc, không tin nổi.
“Thượng phẩm Linh Bảo?!”
Công Tôn Uyển Nhi vốn thần sắc nhàn nhã cũng dừng phắt lại, mắt lóe u quang, nhìn Thông Thiên thuyền.
Cả chiến trường im phăng phắc, Không Dong Tà Thụ đang cố gắng vùng vẫy khỏi cánh tay Huyết Tổ cũng dừng bặt, không nhúc nhích.
Trong Thông Thiên thuyền, trong một gian bí mật, Hàn Tông quỳ trước một quan tài, trong quan tài đặt thi thể một bé gái, lúc này, bé gái đó đã mở mắt.
Khí tức kinh khủng đang đè ép chiến trường chính là do bé gái khi mở mắt tạo ra.
“Mời Chân Linh ra tay, diệt Tử Vong Chi Trùng!” Hàn Tông run rẩy, cao giọng nói.
Thi thể bé gái trong quan tài biến mất.
Nó thình lình xuất hiện ngay bên ngoài Thông Thiên thuyền!
Bé gái lặng lẽ lơ lửng giữa không trung, đôi mắt hoảng hốt như đang nhớ lại cái gì đó.
Mọi người đều nhìn vào bé gái, cả người run rẩy, đồng tử ngoài nhà gỗ cũng không khác.
“Đây là… Đây là…” Đồng tử ngừng cả thở, trong mắt đầy kinh hãi và khó tin.
Bình luận