Thân ảnh trắng toát xuất hiện, nhiệt độ xung quanh trở nên lạnh hẳn, bầu không khí trở nên âm trầm, thân ảnh áo trắng kia, hình như là một nữ tử.
Một mái tóc dài bồng bềnh, lờ lững di chuyển trên chiến trường.
Những nơi thân ảnh đi qua, mặt đất đều bị đóng băng, cây cối héo chết, như bị mất đi sức sống, còn nữ tử bạch y, thì như hút lấy những sinh cơ ấy, hình dáng càng lúc càng rõ ràng.
Ả đi tới bên một thi thể, cúi đầu khẽ cười, hút một cái, thi thể kia lập tức héo quắt lại, không còn giống người mới chết mấy ngày, mà giống như người đã chết mấy năm.
Ả kia không dừng lại, tiếp tục đi tới cái xác thứ hai, cứ thế đi khắp hết các thi thể trên chiến trường. Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả xác chết đều thành xác khô, còn cơ thể của cô gái thì trở nên thật rõ rệt, ả xoay cổ, ngẩng đầu nhìn ra xa, rồi tiếp tục lướt đi tới một khu vực khác.
Khu vực này thuộc về Huyết Khê Tông, là nơi Huyết Khê Tông dùng để Luyện Thi, xung quanh đều có trận pháp phong ấn, nhưng những phong ấn này hình như không hề tồn tại với cô gái, ả cứ thế lướt qua, tiếp tục hút…
Những thi thể nơi này héo quắt lại, chỉ trong chớp mắt, hơn vạn thi thể nơi đây đều trở thành thây khô, nhiều bộ khi có một cơn gió thổi qua, vỡ vụn ra thành tro bụi…
Cô gái khẽ nấc một cái như người mới ăn no, khẽ nghiêng đầu, mây đen đã tán bớt, một ánh trăng chiếu vào, soi rõ gương mặt ả.
Công Tôn Uyển Nhi!
“Cuối cùng cũng được một lần ăn no, đáng tiếc đều là linh chết, thật là nhớ ăn linh sống quá.” Công Tôn Uyển Nhi khẽ cười, quay người biến mất.
Ả biến mất, mây đen cũng không còn, trăng sáng lại hiện ra, ánh trăng trắng bệch ảm đạm…
Việc Công Tôn Uyển Nhi xuất hiện không một ai nhìn thấy, ngay cả các lão tổ nguyên anh cũng không biết…
Bạch Tiểu Thuần hắt hơi, tự dưng thấy lạnh, nhìn quanh một vòng, không thấy cái gì kì lạ, cũng không để ý, tiếp tục nhập định.
Đến sáng hôm sau, những đệ tử chịu trách nhiệm Luyện Thi tới khu luyện thi, nhìn các xác khô không còn máu thịt, ai nấy há hốc mồm, la toáng.
“Cái gì… cái gì thế này?! “
“Trời đất, thi thể ở đây đều biến thành thây khô hết rồi…”
“Không còn thấy tí thịt nào cả, cứ như đã chết rất lâu rồi ấy, hôm qua ta vẫn còn nhìn thấy mà, đâu phải như thế này!”
Mọi người bị kinh động, xôn xao kéo tới, tiếp tục phát hiện ra những thi thể còn chưa kịp dọn dẹp trên chiến trường cũng đều đã biến thành xác khô, chuyện này cực lớn, kinh động đến cả các lão tổ.
Bạch Tiểu Thuần bị tiếng ồn ào làm bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn.
“Chuyện gì thế?” Bạch Tiểu Thuần kinh hãi, những thi thể này quá quỷ dị, làm hắn cũng thấy lạnh người.
Các lão tổ ào ào bay ra, đằng sau là các tu sĩ kết đan, Bạch Tiểu Thuần thấy vậy, cũng vội vàng chạy theo, tới khu luyện thi của Huyết Khê Nhất Mạch Luyện Thi.
Nơi này đã tụ tập rất nhiều tu sĩ đang om sòm bàn tán, thấy các lão tổ tới, mọi người im bặt, ai cũng hoang mang, không hiểu nổi, chuyện này đã gây ảnh hưởng tới họ không nhỏ.
Bởi vì, việc máu thịt của con người bị hút sạch, rất dễ dàng làm cho con người ta cảm thấy bất an, liên tưởng tới đủ thứ.
Các lão tổ sau khi quan sát, đều biến sắc.
Linh Khê Hàn Tông, Huyết Khê Phong Thần Tử, và Huyền Khê Xích Hồn, ba người này đều là Nguyên Anh Đại viên mãn, là ba người mạnh nhất trong đám, ai nấy ngưng trọng, cẩn thận xem xét, cảm nhận khí tức còn sót lại, càng quan sát, sắc mặt ba người càng âm trầm. ba người quay sang nhìn nhau, Huyết Khê Phong Thần Tử lên tiếng trước.
“Bởi vì Không Dong Tà Thụ đã bị nhổ tận gốc, khiến khí hậu bị ảnh hưởng, mới tạo ra chuyện này, mọi người không cần phải sợ, chúng ta sẽ bố trí trận pháp, phong ấn khí hậu lại.”
Hàn Tông và Xích Hồn cũng lên tiếng trấn an, các đệ tử đều thở phào.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần chỉ thấy kinh hãi. Hắn đã thử cảm thụ khí tức nơi này, ở đây có hàn khí, làm cả người hắn lạnh toát, chúng còn muốn chui vào trong người hắn, làm đông cứng hắn.
Hắn đương nhiên không tin lời giải thích của các lão tổ, ngẩng lên nhìn Linh Khê Hàn Tông lão tổ, Hàn Tông cũng nhìn hắn, không cho hắn lên tiếng.
Chuyện này nhanh chóng được xử lý, mọi người dù vẫn có chỗ khó hiểu, nhưng không ai theo đuổi tìm hiểu nữa.
Đến trưa, Bạch Tiểu Thuần và tất cả tu sĩ Kết Đan đều tới họp kín với các lão tổ.
“Chuyện hẳn là mới xảy ra đêm qua, nhưng quỷ dị ở chỗ, chúng ta không một ai phát hiện được…”
“Những thi thể đều bị mất hết máu thịt, điều quan trọng ở chỗ, trên những thi thể này vốn dĩ đều có rất nhiều tử khí, nhưng sáng nay, tất cả thây khô đều không còn một chút tử khí nào!”
“Khí tức còn để lại, lạnh lẽo, âm trầm, giống với khí tức của Cửu U!”
“Hy vọng chúng ta suy luận sai, nếu không trong Nghịch Hà Tông chúng ta, hẳn đã xuất hiện một tồn tại cực kì đáng sợ đến từ thế giới vong hôn, vốn không nên tồn tại ở nơi này!
Bởi vì, chỉ có hồn của người chết mới cần hút Tử khí để tồn tại, nếu kẻ đó mạnh tới một trình độ nhất định, có lẽ còn muốn có cả sinh cơ của cả người sống nữa!” Huyết Khê Phong Thần Tử lặng lẽ nói, mắt đảo quanh một vòng, các nguyên anh còn lại đều im lặng.
Bạch Tiểu Thuần tái mặt, hắn đã hiểu ý Phong Thần Tử muốn nói.
“Quỷ…” Bạch Tiểu Thuần run run, sởn hết cả gai ốc.
“Nhưng các ngươi cũng không cần lo quá, báo cho các ngươi biết chẳng qua là để các ngươi lưu ý mà thôi, chúng ta sẽ bố trí thiên la địa võng, nếu vong hồn này lại dám xuất hiện, nhất định khiến nó phải hồn phi phách tán!” Xích Hồn Lão Tổ lên tiếng, mắt quét một vòng, lúc nhìn tới Bạch Tiểu Thuần, sắc mặt lão trở nên cổ quái, rõ ràng là bị sự run rẩy của Bạch Tiểu Thuần làm cho dở khóc dở cười.
Bạch Tiểu Thuần run như cầy sấy, ra khỏi nơi họp, người vẫn còn dựng tóc gáy.
“Chẳng lẽ đêm qua, thứ không sạch sẽ đó là tới tìm ta!!” Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến đây, thiếu chút nữa hét rầm lên, không dám đi tới chỗ tối qua đã tới nữa, mà chạy về Nghịch Hà sơn, chỗ này gần với các lão tổ, hắn mới thấy yên tâm hơn.
Hắn lấy thân phận thiếu tổ, cướp lấy một chỗ, tự đào một cái động phủ đơn giản, nghiên răng ra ngoài tìm một đệ tử Huyền Khê Tông tới, bắt bố trí trận pháp bảo vệ cho mình.
Có trận pháp lẽ ra là đủ rồi, nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn còn sợ, tìm thêm mười cường giả trận pháp của Huyền Khê Nhất Mạch, bảo họ lập trận pháp cho mình, bảo vệ động phủ.
Các cường giả trận pháp này đều bối rối, cố làm nhanh cho xong, nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy lo lắng, lôi hết điểm cống hiến của mình ra, đổi lấy một đống phù văn, đều là Trừ Tà phù, Trấn Tà phù, dán hết tất cả lên người, khiến cả người trên dưới toàn là phù như cái bánh chưng mới thấy yên lòng.
“Hừ hừ, cái thứ không sạch sẽ kia, tốt nhất là đừng có tới chọc ta, ở đây rất gần các lão tổ, động phủ ta lại đầy trận pháp, trên người ta vô số phù văn, ta không tin nhà ngươi dám tới!” Bạch Tiểu Thuần múa may, diễu võ dương oai đi ra động phủ.
Bình luận