Vùng đất truyền thừa, trời đất âm u!
Cả không gian thuần một màu xám, cùng với màu đất đen thui, khiến cả đất trời một màu ảm đạm. Trong thế giới ảm đạm ấy, đột nhiên xuất hiện rất nhiều những tia sáng rực.
Trong mỗi tia sáng là một tu sĩ, những tia sáng trở nên đông đảo, chiếu sáng cả thế giới nơi đây.
Nhờ những tia sáng ấy, có thể nhìn thấy thế giới này không lớn, ở ngay giữa có một ngọn núi khổng lồ xuyên thẳng tầng mây, núi này rất cao, rất to, con người so với nó chỉ nhỏ bé như một con kiến.
Tầng ngoài của núi có những ấn kí, những ấn ký này nguyên bản có cùng màu với màu núi, không thể nào nhìn ra được, nhưng dưới ánh sáng của mọi người xuất hiện, những ấn ký này giống như bị kích hoạt, tỏa ra ánh sáng chập chờn không theo quy tắc nào.
Đếm kĩ, số lượng ấn kí trên núi vừa đúng một trăm cái!
Núi này, gọi là Ấn Ký Chi Sơn!
Trong một tia sáng là Bạch Tiểu Thuần, bên cạnh hắn là Thiết Đản. Hắn vừa xuất hiện, lập tức kích hoạt tất cả p hù văn trên người, khiến cả người hắn lấp lánh ánh sáng đủ màu rực rỡ, giống như một người chiếu sáng.
Thậm chí hắn còn có thời gian giúp Thiết Đản kích hoạt hết phù văn lên, biến nó thành Quang Thú.
Một người một thú lập tức trở thành thứ làm người ta dễ chú ý nhất, song sau khi nhìn một cái, ai nấy đều quay đi, cười mỉa mai.
Bạch Tiểu Thuần vốn đã hồi hộp, thấy mọi người như vậy, lại càng sợ.
“Nơi này có nguy hiểm, có sát khí!” Bạch Tiểu Thuần túm lấy Thiết Đản, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
“Nếu đấu mắt, Bạch Tiểu Thuần ta cả đời chẳng sợ ai, Thiết Đản, hay ngươi cùng trừng mắt họ với ta, cho họ biết hai chúng ta lợi hại!” Bạch Tiểu Thuần dữ dằn nói với Thiết Đản, Thiết Đản ngoan ngoãn làm theo, Bạch Tiểu Thuần trừng ai, nó liền trừng người đấy.
Một thanh niên của Tinh Hà Viện ở ngay gần đấy bị ánh sáng quanh người Bạch Tiểu Thuần làm chói mắt, sau khi nhìn kĩ, thì cười vang.
“Nghịch Hà Tông thiếu tổ? Ngươi mang hết phù văn của tông môn tới đây hả? có đủ xài không? Có cần ta cho ngươi thêm mấy tấm không? “
“Cần, ngươi cho ta mấy tấm đi.” Bạch Tiểu Thuần dữ dằn đốp lại.
Thanh niên Tinh Hà Viện cười khẩy, quay đi, bay thẳng tới Ấn Ký Chi Sơn.
Không chỉ gã, Tất cả đệ tử tam tông đều ào ào lướt về phía Ấn Ký Chi Sơn.
Bạch Tiểu Thuần ngần ngừ, đứng lại quan sát, thấy mọi người không ai bay, mà đều lướt sát đất, tới cách Ấn Ký Chi Sơn chừng năm nghìn trượng thì đều dừng lại.
Vì ở ngay ranh giới khoảng cách đó, Ấn Ký Chi Sơn bỗng nổ vang, những tia sét không biết từ đâu ầm ào đánh xuống.
Những tia sét này cái nào cũng to như thùng nước, xung quanh quấn cuồng phong đen kịt, như những con rồng gió màu đen, ầm ào gào thét.
Lôi kèm phong, thực là cường hãn.
Thuật pháp cũng thi nhau xuất hiện, khi thì hóa thành bàn tay khổng lồ, khi thì tạo thành những mũi băng nhọn, lúc trở thành hỏa diễm phực cao tới trời, mơ hồ còn có quỷ hồn kêu réo thê lương.
Trên mặt đất, những bụi gai bất chợt xuấ thiện, trong hư không đột ngột có những khe rách, xuất hiện không hề có quy tắc, nuốt chửng tất cả.
Từ phạm vi năm ngàn trượng trở vào đã trở thành vùng đất hiểm, trùng trùng nguy cơ, đừng nói là Kết Đan tu sĩ, Nguyên Anh chân nhân muốn vượt qua nó cũng không phải dễ.
Một tu sĩ Cực Hà Viện triệu hồi ra một cỗ Khôi Lỗi, song khôi lỗi kia vừa đi vào khu cấm chế, đã bị một tia sét đánh tan tành, Bạch Tiểu Thuần sắc mặt tái nhợt, hít mạnh một hơi.
“Trong ngọc giản nói quanh Ấn Ký Sơn đều là nguy hiểm, nhưng không ngờ nguy hiểm tới mức, khôi lỗi kia tương đương với kết đan, thế mà chỉ bị một tia sét là không còn!” Bạch Tiểu Thuần run run, đứng từ xa do dự.
Đệ tử tam tông cũng lao nhao thử sức, sau đó ai nấy ồn ào kinh hãi.
“Vì hiện giờ không phải được mở đúng thời gian, nên lực cấm chế của Ấn Ký Sơn mạnh hơn trước đây…”
“Hồi trước sứ giả thượng tông đều áp chế, giảm bớt uy lực của nó đi kia mà…”
Đệ tử ba tông ồn ào bàn luận với nhau, ba tông đứng thành ba nhóm, từ ba hướng cùng từ từ đi chung với nhau vào trong khu cấm chế, có nguy hiểm, là tất cả mọi người đều hợp lực đối phó.
Những tiếng nổ vang lên dày đặc không ngừng, mặt đất rung rinh.
Đột nhiên, từ trong Ấn Ký Chi Sơn, một miếng ấn ký rực sáng, sau đó bay ra khỏi núi.
Đệ tử tam tông lập tức ngẩng đầu chăm chú theo dõi miếng ấn kí, ấn kí vừa bay vừa xoay, dần dần ra tới phạm vi năm ngàn trượng, ai nấy ào lên, giở đủ loại chiêu thức, để bắt ấn kí.
Tinh Hà Viện tu sĩ tạo nên một tấm lưới tinh không cực lớn, dài cả ngàn trượng, bao lấy ấn kí, thấy ấn kí vừa bị lưới đẩy tới, thì người của Cực Hà Viện đã hét to, ma khí bùng ra, tạo thành một gương mặt to tướng ào ào bay tới nuốt chửng ấn kí của Tinh Hà Viện.
Đạo Hà Viện là đông người nhất, từ cơ thể họ tỏa ra một chấn động đặc biệt, hư không xung quanh họ bắt đầu vặn vẹo.
Một thân ảnh cự nhân cao to từ khu vực Đạo Hà Viện hiện ra, nhảy lên đoạt lấy ấn kí Cực Hà Viện sắp nuốt được!
Cự Nhân vừa bắt được ấn kí, ấn kí lập tức biến mất, trên mu bàn tay một tu sĩ Đạo Hà Viện xuất hiện một dấu ấn sâu.
“Là của ta!!” tu sĩ này cười vang sung sướng, Tinh Hà Viện và Cực Hà Viện bị cướp ấn kí, tuy giận, nhưng không hề để lộ ra mặt, lại còn mỉm cười chúc mừng.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy hết, rốt cuộc đã hiểu nguyên tắc cướp đoạt. Ấn kí là từ Ấn Ký Sơn bay ra, ai cách nó càng gần, khả năng lấy được càng lớn.
“Ta đến lấy một cái là được!” Bạch Tiểu Thuần thầm nhủ. Hắn không hy vọng gì nhiều, chỉ hy vọng lấy được một cái, vậy cũng đủ ra ngoài báo cáo rồi, tuy đương nhiên hắn cũng muốn lấy được nhiều hơn, nhưng nơi này quá nguy hiểm…
Bạch Tiểu Thuần dẫn Thiết Đản vọt tới Ấn Ký Chi Sơn, cẩn thận đi vào phạm vi năm ngàn trượng.
Một luồng phong long đen bắn tới, Bạch Tiểu Thuần vội vã tránh sang bên, không ngừng lùi lại, lùi lùi, cuối cùng lùi ra khỏi phạm vi năm ngàn trượng, thuật pháp kia mới biến mất.
“Làm sao bây giờ…” Bạch Tiểu Thuần buồn rầu, không dám tiếp tục đi vào, Thiết Đản cũng ngơ ngác nhìn hắn…
Bình luận