Bạch Tiểu Thuần vô cùng hãi sợ, nếu đối phương chỉ có một người, Bạch Tiểu Thuần sẵn sàng quay lại, đường hoàng đối địch.
Nếu là hai ba người, Bạch Tiểu Thuần cũng vẫn có thể đánh một chầu, hắn tự tin với sức mạnh nhục thể của mình, hai ba tu sĩ cùng cảnh giới chưa đủ sức giết được hắn.
Nhưng bây giờ… cả tới mấy chục mạng, lại còn hừng hực sát khí, làm sao địch nổi!
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng hận Tiểu Ô Quy.
Tiểu Ô Quy không phải không biết Bạch Tiểu Thuần hận nó, nhưng nó rất khoái chí, không ngừng phấn khích reo hò.
“Hặc hặc, tới đây tới đây, một đám gà nhép, có bản lĩnh tới đấu với chủ nhân nhà ta!” hét xong, xong rì rầm với Bạch Tiểu Thuần.
“Tiểu Bạch đừng sợ, chỉ là một đám gà nhép thôi, chờ chúng tới, ngươi ném ta qua, ta chụp chết bọn chúng!”
“Câm miệng, đều tại ngươi!” Bạch Tiểu Thuần gầm lên, hắn không dám ném Tiểu Ô Quy đi nữa, chậc, cái tên mặt ấn kí rùa đen vẫn còn đang điên tiết đuổi sau lưng kia, Bạch Tiểu Thuần chỉ còn biết cắm đầu mà chạy, sau lưng hắn, đủ loại màu sắc của vô số thuật pháp chớp lóe, nào lửa, nào băng, nào dây leo, nào sấm chớp, nào phi kiếm, … đang thi nhau điên cuồng đuổi theo công kích.
Uy lực những thuật pháp này đương nhiên không bằng cấm chế, nhưng số lượng quá nhiều, tụ lại cũng tạo thành một lực sát thương kinh người không hề thu kém, vả lại quan trọng nhất là Bạch Tiểu Thuần không thể lôi Quy Văn nồi ra giả chết, sức mạnh cấm chế không thể xốc Quy Văn nồi lên để đánh hắn, nhưng đám người sau lưng đó… họ có tay nha!
“Thôi hết, Ấn Ký sơn đã chấm dứt, sao vẫn còn chưa mở truyền tống ra, còn không truyền tống, là ta chết chắc!” Bạch Tiểu Thuần rên rỉ, sau lưng là những tiếng gào thét mắng mỏ.
“Bạch Tiểu Thuần, đừng chạy!”
“Ngươi không phải mới vừa rất kiêu ngạo sao, sao biến thành thỏ thế hả?”
“Hừ, hồi nãy ngươi khiêu chiến chúng ta mà, bây giờ chúng ta cho ngươi cơ hội đây, đứng lại, quyết một trận tử chiến với chúng ta đi!”
Mấy chục tu sĩ kết đan hóa thành mấy chục làn cầu vồng đuổi theo Bạch Tiểu Thuần, tu sĩ Tinh Hà Viện bị ấn kí Tiểu Ô Quy trên mặt là điên tiết nhất, y đã nhiều lần thử đủ cách chùi dấu rùa đen đó nhưng không lần nào thành công, những người xung quanh ai nhìn hắn cũng mặt mày cổ quái, nín nhịn vô cùng vất vả.
Thế nên tu sĩ này là người gào khí thế nhất.
“Bạch Tiểu Thuần, ta phải giết ngươi!”
Oanh oanh oanh!
Bạch Tiểu Thuần né kịp phi kiếm, lướt qua biển lửa, nhưng vẫn bị mấy tia sét đánh trúng, Thiết Đản trong ngực mấy lần muốn lao ra, nhưng đều bị Bạch Tiểu Thuần ấn vào.
“Không được ra, ở đây toàn là người xấu.” Bạch Tiểu Thuần dựa vào da dày thịt béo, cắm đầu mà chạy. Mảnh đất truyền thừa này diện tích không lớn lắm, với tốc độ của mọi người, chưa bao lâu là đã chạy hết một vòng.
Những kẻ đuổi theo chẳng những vô cùng kiên nhẫn, mà còn sáng suốt thông minh, thấy mãi mà vẫn chưa truyền tống, họ bắt đầu chia ra ba đường, từ ba hướng khác nhau kẹp lại.
Bạch Tiểu Thuần gào toáng lên.
“Đây là các ngươi ép ta!!”
“Tiểu Ô Quy, ra đây!” Bạch Tiểu Thuần hét, Tiểu Ô Quy đã chờ sẵn, hưng phấn gào lên khoái chí, nhoáng một cái đã xuất hiện trong tay Bạch Tiểu Thuần, được hắn ném mạnh ra sau!
Tốc độ của Tiểu Ô Quy tu sĩ kết đan không thể nào né kịp, bộp một phát, nó đã ịn lên mặt một đại hán Cực Hà Viện phía bên phải.
Đại hán kêu thảm một tiếng, lảo đảo lùi lại, miệng phun máu tươi, răng gẫy mấy cái, ngẩng đầu lên, trên má phải đã có một cái hình rùa đen.
Có đầu, có đuôi, có tứ chi… Rất sống động…
Đại hán sửng sốt, theo bản năng đưa tay lên chùi, nhưng chùi không được, bèn quay sang tu sĩ Tinh Hà Viện cũng bị Tiểu Ô Quy vỗ trúng như mình, phảng phất như thấy chính bản thân mình, mắt đỏ lên, gào vang trời, điên máu rượt theo Bạch Tiểu Thuần.
Do phẫn nộ, tốc độ đại hán bạo tăng, vượt qua tất cả mọi người, vọt tới sát bên Bạch Tiểu Thuần.
“Bạch Tiểu Thuần, chết đi cho ta!” Đại hán vung tay, sau lưng mơ hồ xuất hiện một cái Ma Thủ.
Ma khí ngập trời, Ma Thủ duỗi ra, tóm lấy Bạch Tiểu Thuần.
Vừa bay tới chộp, ma thủ vừa không ngừng to ra, nhanh chóng hóa ra tới mấy trăm trượng.
Ma Thủ vừa bay tới, Bạch Tiểu Thuần cũng vung tay, đỉnh tím xuất hiện, đập mạnh vào ma thủ.
Cả tử đỉnh lẫn ma thủ đều vỡ tan, sóng trùng kích quét ngang, đại hán Cực Hà Viện phun máu.
Bạch Tiểu Thuần lại chẳng không tổn hao gì, nhưng trong lòng bừng bừng lửa giận, hét to.
“Tiểu Ô Quy!”
Tiểu Ô Quy hưng phấn nhào vào tay hắn, Bạch Tiểu Thuần nhoáng một cái, nháy mắt tới ngay phía sau đại hán, cầm rùa đen đập xuống.
“Ta cho ngươi thêm đây này!” Bạch Tiểu Thuần vỗ Tiểu Ô Quy vào mặt bên bên kia của đại hán, rồi vỗ tiếp vào ngực, một lèo vỗ hơn mười lần.
Đại hán không ngừng phun máu tươi, phải dùng tới Bản Mệnh đan khí mới lùi ra được, khi nhìn lại Bạch Tiểu Thuần, sự điên cuồng đã bị sự kinh hãi thay thế.
Trên người gã đã có cả chục dấu ấn hình rùa đen…
“Tới đây!” Bạch Tiểu Thuần quát, đang định khoác lác mấy câu, mấy chục thuật pháp đã chen nhau bay tới, sét lửa cuồng phong vòng xoáy hòa vào với nhau, hư không vặn vẹo, Bạch Tiểu Thuần run rẩy vội vàng lùi lại.
Hắn vừa lùi ra, hư không chỗ hắn vừa đứng đã nổ vang, bị đánh tới mức vỡ toang.
“Dữ dằn quá đi, các ngươi ỷ mình đông người, có bản lĩnh từng người tới đấu với ta!” Bạch Tiểu Thuần triển khai Bất Tử Trường Sinh Công, vội vàng bỏ chạy, vừa chạy vừa tiếp tục khiêu khích.
“Đối phó hạng người vô sỉ như ngươi, bọn ta sẽ cùng ra tay, giết ngươi dù có bị phạt, chúng ta cũng không sợ!” Trần Vân Sơn vội tranh lên tiếng trước, củng cố sát ý cho mọi người.
“Trần Vân Sơn!” Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, cái tên kia từ đầu tới giờ không ngừng ra mặt đối phó với hắn, Bạch Tiểu Thuần đã ghi hận vào lòng, bèn ném Tiểu Ô Quy ra.
“Đập vào miệng hắn, cho hắn câm miệng đi!”
Tiểu Ô Quy hưng phấn bay đi, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Trần Vân Sơn, Trần Vân Sơn biến sắc, muốn né tránh, nhưng nhưng tốc độ không nhanh bằng Tiểu Ô Quy, nên bộp một tiếng, đã bị Tiểu Ô Quy đập thẳng vào miệng, răng cỏ bay hết cả ra, kêu thảm thiết bị hất bay ngược lại.
“Bạch Tiểu Thuần!!” Trần Vân Sơn bất chấp dấu rùa trên mặt, bấm pháp quyết, một tấm màn tinh quang xuất hiện, giúp tốc độ của hắn bạo tăng, xông thẳng vào Bạch Tiểu Thuần.
Bình luận