“Cút về cho ta!” Bạch Tiểu Thuần gầm nhẹ, Hám Sơn Chàng phát động, tốc độ tăng vọt, xông tới ứng chiến với Trần Vân Sơn.
Hai người tốc độ đều cực nhanh, Bạch Tiểu Thuần giơ chân trái, ngón cái đâm vào Trần Vân Sơn, Trần Vân Sơn kêu lên đau đớn, cơ thể vặn vẹo, bị hất bay ra ngoài, trên người xuất hiện những sợi tơ vàng, giống như cấm chế, chúng chui vào trong cơ thể hắn, phong ấn cơ thể.
“Không biết tự lượng sức mình, chỉ một ngón chân của Bạch Tiểu Thuần ta cũng đủ đá bay ngươi!!” Giày chân trái của Bạch Tiểu Thuần rách toang, ngón chân lộ ra, quanh ngón chân có những sợi tơ vàng lóng lánh, hắn ngạo nghễ vỗ vỗ quần áo, thay giày, ho một cái, tiếp tục đào tẩu.
Trần Vân Sơn sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, máu tươi không ngừng phun ra, tu vi trong người đã bị phong ấn, không thể nào vận chuyển được, chỉ còn biết rống lên.
“Chư vị đạo hữu Tinh Hà Viện, hãy bày trận giết chết Bạch Tiểu Thuần, đạo hữu Cực Hà Viện, Đạo Hà Viện, hôm nay người này không chết, sau này làm sao chúng ta thoát được mối nhục này?!”
Tu sĩ Tinh Hà Viện và hai tông kia nhìn nhau, sau đó cùng tỏa tu vi, một tấm lưới tinh không xuất hiện, bay tới quấn Bạch Tiểu Thuần, tốc độ tấm lưới rất nhanh, nhanh hơn lúc trước rất nhiều.
Cùng lúc, bên Cực Hà Viện cũng mịt mù ma khí, một cái phi lâu cực bự xuất hiện.
Phi Lâu dữ tợn rít lên, tỏa ra uy áp mạnh mẽ, bay về phía Bạch Tiểu Thuần.
Tu sĩ Đạo Hà Viện không chịu thua kém, cự nhân khổng lồ cũng xuất kích.
Tấm lưới tinh không bay trước, phi lâu theo sau, cự nhân áp chót, ba tông toàn lực đuổi giết.
Bạch Tiểu Thuần kinh hãi. “Các ngươi làm thật à, chỉ là chút chuyện nhỏ, mà sao… lại dùng hết sức lực, quyết giết ta!!”
Bạch Tiểu Thuần hét lên, Bất Tử Trường Sinh Công vận chuyển tới cực hạn, Thiên đạo Kim Đan toàn diện bộc phát, tăng tốc độ lên nhanh.
Dù hắn nhanh, nhưng thần thông tam tông là kết hợp của bao nhiêu người, dĩ nhiên còn nhanh hơn hắn, vù một cái, tấm lưới tinh không đã quấn lấy hắn.
Bạch Tiểu Thuần ứa máu, Phi Lâu đúng lúc tới gần, phun ra một làn băng hàn Ma khí, khiến cả người Bạch Tiểu Thuần cứng ngắc, máu chảy ra miệng cũng hóa thành băng, Cự Nhân tiếp tục tới gần, đánh ra một quyền!
Oanh!
Bạch Tiểu Thuần phun những vụn băng bằng máu tươi, người bay ra ngoài như bị rách, tóc tai bù xù. Hắn nghiến răng, vỗ túi trữ vật, lấy ra một mớ đan dược quăng ra sau lưng.
Những đan dược này mang theo đủ loại hiệu ứng quái dị, thi nhau nổ tung, Bạch Tiểu Thuần vội vàng chạy ra xa.
“Chết tiệt, sao vẫn còn chưa Truyền Tống, lão tổ a, mạng ta sắp không còn rồi!” Bạch Tiểu Thuần ứa nước mắt.
“Sợ cái gì, có ta ở đây, ngươi chỉ cần ném ta ra thôi, không phải chỉ là một cái pháp tướng thôi sao, Quy gia ta không biết đã diệt bao nhiêu cái rồi.” Tiểu Ô Quy khinh bỉ.
“Các ngươi ép người quá đáng!!” Bạch Tiểu Thuần vung tay, Tiểu Ô Quy lại được ném ra.
Oanh!
Tiểu Ô Quy nháy mắt đã xuất hiện trước mặt cự nhân của Đạo Hà Viện, không chút trở ngại bay xuyên thẳng qua, xông tới chỗ tu sĩ Đạo Hà Viện.
Lần này, Tiểu Ô Quy đập vào một nữ đệ tử của Đạo Hà Viện, nữ đệ tử này vốn có khí chất xuất trần thoát tục, lúc này tuy có sát ý, nhưng gương mặt vẫn tuyệt mỹ mê người, thế mà, chỉ bộp một cái, trên mặt ả đã xuất hiện một cái dấu hình rùa đen!
Nữ tử đau đến rơi nước mắt, kêu lên, run run lùi lại, thấy mọi người xung quanh nhìn mình quái dị, thì giật thót, vội rút ra một cái gương, chỉ nhìn thoáng qua một cái, ả đã thét lên thê lương.
“Bạch Tiểu Thuần, ta giết ngươi!!!” Nữ tử điên cuồng, xông tới Bạch Tiểu Thuần, nhưng Bạch Tiểu Thuần tốc độ nhanh quá, lại da dày thịt béo, cực kỳ linh hoạt.
Còn ả vì tâm tình bị kích động, nên làm ảnh hưởng tới cự nhân do mọi người hợp lực hình thành.
Bạch Tiểu Thuần thấy có hiệu quả, vui vẻ ném Tiểu Ô Quy thêm lần nữa.
Bộp bộp bộp!
Bạch Tiểu Thuần không ngừng ném Tiểu Ô Quy, những kẻ đuổi giết sau lưng hắn liên tiếp có kẻ dính đòn, ngực, bụng, lưng, mông đều có đủ!
Dấu ấn hình rùa đen rất kinh khủng, dù nó đập vào quần áo, thì cũng vẫn xuyên thấu qua quần áo, ấn lên trên da, chẳng những vậy, dấu ấn còn phát sáng, như sợ người ta không nhìn thấy!
Thế nên dù có mặc bao nhiêu lớp quần áo, cũng không cản được Tiểu Ô Quy đóng dấu lên người, có một nữ đệ tử bị nó đóng dấu lên ngực, đau lòng đến mức muốn tự sát, vì ai cũng nhìn thấy từ ngực cô ta có hình một con rùa đen đang lấp lóe sáng…
Dù có người thi triển Pháp bảo phòng hộ để cản, nhưng cũng đều không có hiệu quả, sự khủng bố của Tiểu Ô Quy khiến ai nấy đều phát điên.
Thuật pháp thần thông do họ hợp lực vì tâm tình của họ không ổn định, nên không ngừng bị chấn động, muốn tan vỡ.
“Các ngươi nhiều người, ta đánh không lại các ngươi, nhưng ta có thể làm cho các ngươi buồn nôn tới chết!” Bạch Tiểu Thuần lúc đầu cũng rất kinh hãi, thầm nghĩ Tiểu Ô Quy này hại người ghê quá, nhưng nghĩ lại, mấy kẻ kia đều là kẻ đang đuổi giết chính mình, liền chuyển thành oán hận.
“Này, rùa đen nhỏ, ngươi chắc chắn dấu ấn của ngươi không thể nào chùi đi được?”
“Đương nhiên, ngươi yên tâm, Bán Thần cũng chùi không ra!” Tiểu Ô Quy ngạo nghễ, thấy đằng sau vẫn còn một mớ chưa bị dính dấu ấn của mình, thì kích động.
“Hay lắm, là do bọn chúng quá đáng trước, nên đừng trách ta!” Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, tóm chặt Tiểu Ô Quy, ném về phía những tu sĩ vẫn còn chưa bị đóng dấu.
Mấy người kia vẫn còn ngần ngừ, vì ai cũng nghĩ dấu ấn này không có lý gì không lau được, quá lắm thì sau khi trở về, dùng ít cách đặc biệt để xử lý là xóa được đi thôi, nếu vẫn không xong, thì còn có các trưởng bối trong tông, nói tóm lại chắc chắn là không làm sao cả, thế nên họ vẫn tiếp tục đuổi theo Bạch Tiểu Thuần, không có ý dừng lại.
Thế là, sau khi tất cả mọi người đều có dấu ấn rùa đen, thuật pháp thần thông do mọi người tạo thành cũng tan vỡ, tấm lưới tinh không rã trước, sau đó là Phi Lâu, cuối cùng Cự Nhân của Đạo Hà Viện.
Một đám tu sĩ với dấu ấn rùa đen tiếp tục đuổi theo Bạch Tiểu Thuần.
“Bạch Tiểu Thuần, ta thề, ta sẽ giết ngươi!!”
“Chết tiệt, nếu không giết ngươi, ta sẽ không mang họ Lưu!!”
Bạch Tiểu Thuần đã muốn kiệt lực, nhưng phản kích vẫn sắc bén như thường. Những chiêu phản kích của hắn, dù là hắn làm, hay dùng Tiểu Ô Quy, thì cũng đều làm cho người ta điên ruột.
Cũng may, thời gian truyền tống ra khỏi Truyền Thừa chi địa rốt cuộc cũng đã tới!
Những cột sáng truyền tống chiếu xuống, từng người một đều bị ép đẩy đi, vì nếu trong thời gian quy định mà không vào trong cột truyền tống, thì sẽ không ra được nữa, tông môn cũng không có cách nào vào đây cứu họ ra được.
Thế nên, mọi người đành phải dừng đuổi giết, dùng đôi mắt trừng trừng, như muốn róc xương lóc thịt mà nhìn Bạch Tiểu Thuần!
Bạch Tiểu Thuần thở phào, nhìn những dấu ấn rùa đen lấp lánh, trong lòng bỗng cảm thấy tự hào và ngạo nghễ.
“Hừ, ai bảo các ngươi chọc ta, ta mà ra tay, bản thân ta cũng phải sợ hãi mà!”
Tiểu Ô Quy nhìn mọi người đầy thỏa mãn và ngạo nghễ, sự đắc ý của nó còn mạnh hơn hẳn so với Bạch Tiểu Thuần.
Bình luận