“Hừ, sư phụ ngươi thì như thế nào, lần này không giết ngươi, để cho tên buồn nôn nhà ngươi sống sót, quay lại báo thù ta thì sao, dù ngươi có đánh không lại ta, ngươi lại quay sang trả thù bạn bè ta thì sao!” Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, hắn với tên kia cảm thấy rất buồn nôn, bỗng tiểu Ô Quy từ trong túi trữ vật thò đầu ra.
“Theo kinh nghiệm của Quy gia, những kẻ có bối cảnh, trước khi chết mà kêu lên như thế, thì ngay sau khi chết, chỗ dựa sau lưng chúng sẽ xuất hiện…” Tiểu Ô Quy lúc lắc đầu lên tiếng, làm da đầu Bạch Tiểu Thuần tê rần.
“Câm miệng!” Bạch Tiểu Thuần chột dạ nhìn chung quanh, cảm thấy bất an, đang định chạy đi, thì từ xa, đã có một thanh âm ầm ầm như sấm sét mạnh mẽ vọng tới.
“Là ai giết ái đồ của ta!!” thanh âm này cực lớn, làm cuốn lên phong bạo, đất trời biến sắc, gió nổi mây phun, cây cối trong rừng lắc lư mãnh liệt.
Bạch Tiểu Thuần biến sắc.
“Đều tại ngươi, đồ miệng mồm xui xẻo!” Bạch Tiểu Thuần lo lắng, chỉ mỗi thanh âm đã khủng bố như vậy, chắc chắn kẻ kia không phải là Kết Đan, mà rất có thể là Nguyên Anh.
Bạch Tiểu Thuần dựng tóc gáy, điên cuồng bỏ chạy về phía Truyền Tống Trận.
“Dám coi thường lão phu, dám ngay trước cửa phủ lão phu, giết ái đồ của lão phu, ngươi muốn chết!!” tiếng rống giận dữ đã tới gần Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần vội ngoái đầu lại nhìn, thấy từ nơi xa có một vùng mây đen to tới mấy ngàn trượng đang ầm ầm quét tới, trong mây đen như có vô số oan hồn đang gào rú, hình như còn cắn xé lẫn nhau, trông mà giật mình.
Bên trong mây đen, có một lão giả áo đen, tay chắp sau lưng, mắt như tia chớp, ánh mắt đầy giận dữ, thần sắc âm trầm, Bạch Tiểu Thuần từ cách lão ngàn trượng, mà chạm phải ánh mắt lão, đầu hắn vẫn nổ bùng một cái, tu vi trong người run rẩy.
“Thật là Nguyên Anh!!” Bạch Tiểu Thuần kêu thảm, muốn chảy nước mắt, nghe lời nói của đối phương, gì mà mình giết ái đồ của người ta ngay trước cửa động phủ của người ta, hắn cảm thấy uất ức.
“Ta chỉ muốn đi thôi, là hắn tới chọc ta mà…”
” Tinh Không Đạo Cực Tông nữa, giao cho ta nhiệm vụ, chỉ bảo giết một Trúc Cơ Hậu Kỳ, đâu có ai nói cho ta biết, cái tên buồn nôn đó có sư tôn là Nguyên Anh đâu a!” Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng tủi thân, Bất Tử Trường Sinh Công triển khai, hàn khí khuếch tán, dùng Thuấn Di để bỏ chạy, nhưng vẫn bị đám mây đen sau lưng nhanh chóng đuổi kịp.
“Chết đi cho ta!!” một tiếng gầm vang giận dữ như vang lên ngay trên đỉnh đầu, một bàn tay to từ trong đám mây đen thò ra, to cả trăm trượng, đập xuống Bạch Tiểu Thuần.
Khí thế kinh người, uy áp ngập trời, lại còn có một luồng phong ấn khóa cứng xung quanh, sức sống trong người Bạch Tiểu Thuần không khống chế được, không ngừng bị rút ra.
Bàn tay kia đánh xuống, Bạch Tiểu Thuần hét lên, kích phát Cửu Châu Đồ trong người, Cửu Châu Đồ trong nháy mắt xuất hiện, bao phủ Bạch Tiểu Thuần, triển khai lực truyền tống.
Bàn tay kia đánh xuống, nhưng Bạch Tiểu Thuần đã biến mất, sau đó xuất hiện cách đó hơn mấy chục dặm, mặt trắng bệch, không quay đầu lại nữa, mà triển khai tốc độ cao nhất bỏ chạy.
“Ngươi trốn không thoát, chờ lão phu bắt được ngươi, sẽ lột da ngươi, dùng ngươi để đốt đèn trời!” Địa Sát lão quái đạp trên mây đen cuồn cuộn đuổi theo, nháy mắt đã lại tới trên đầu Bạch Tiểu Thuần, che hết ánh mặt trời, lão bấm pháp quyết, chỉ xuống đất một cái.
trong phạm vi ngàn trượng, cây cối đều héo rũ, hóa thành khí đen bay lên k hông, cả vùng đất như bị phong ấn, khiến Bạch Tiểu Thuần không thể nào thoát ra được phạm vi này.
Bạch Tiểu Thuần biến sắc, bàn tay to đen thui lại từ trong mây đen đập xuống, hắn kêu lên, lại thi triển Cửu Châu Đồ.
Trong nháy mắt biến mất, nhưng lần này không xuất hiện cách hơn ngàn trượng được nữa, vì cả khu vực đã bị phong ấn, dù hắn có thuấn di, cũng chỉ loanh quanh trong khu vực phong ấn mà thôi.
Mới vừa xuất hiện, bàn tay đen đã ép xuống, Bạch Tiểu Thuần tuyệt vọng, căn bản không thể thoát khỏi bàn tay của nguyên anh, hắn rống to.
“Ngươi dám giết ta, lão đại sau lưng ta lớn lắm, ngươi dám động vào ta, ngươi nhất định phải chết!” Địa Sát lão quái hừ một cái, bàn tay tiếp tục ép xuống.
“Dù lấy Quy Văn nồi, cũng vô dụng a…” Bạch Tiểu Thuần ứa nước mắt, sao Tả Hằng Phong vừa nói những lời này, lập tức sư phụ của tên kia chạy tới, mà mình nói giống y hệt, lại không có ai tới…
Hắn đang định liều mạng, thì…
“Địa Sát lão quái, ngươi dám!!” một tiếng quát điên cuồng từ xa vọng tới.
Thanh âm này xuất hiện, làm bàn tay đen khựng lại, Địa Sát lão quái quay phắt sang nhìn.
Bạch Tiểu Thuần cũng sửng sốt, từ nơi xa, mây nổi cuồn cuộn, như bên trng có thiên quân vạn mã, mơ hồ nhìn thấy mười chiếc chiến thuyền đang ào ào phóng tới.
Trên chiến thuyền, là chừng hơn vạn tu sĩ, người nào cũng tu vi mạnh mẽ, khiến cả trời đất cũng phải chấn động theo.
Tốc độ những chiến thuyền cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần, rầm rầm xuất hiện trước mặt Địa Sát lão quái, bắn ra những cột sáng khổng lồ, thẳng vào Địa Sát lão quái làm lão biến sắc, vội lùi lại.
Đám mây đen của lão bị cột sáng bắn cho tan vỡ, bàn tay đen to cũng bị cột sáng xé toang, dù lão đã lùi nhanh, nhưng vẫn bị đẩy đi cả ngàn trượng, mười cột sáng đánh xuống đất, tạo thành mười cái hố sâu.
Một bóng người từ trong chiến thuyền bay ra, người còn chưa tới, thanh âm đã truyền khắp bốn phương.
“Địa Sát lão quái, ngươi dám làm tổn thương đệ tử Hàng Ma đường ta!!” Người này chính là Hàng Ma đường Đường chủ Phùng Hữu Đức, lão vọt tới với tốc độ cao nhất, nháy mắt đã tới trước mặt Địa Sát lão quái, tay vỗ mạnh một cái.
“Phùng Hữu Đức ngươi điên rồi à!” Địa Sát lão quái biến sắc, tiếp tục lùi lại, gầm lên, trong lòng khó hiểu, lão chưa bao giờ chọc vào Không Vực Hàng Ma đường mà, sao bọn chúng lại xuất động quy mô như thế tới tìm lão!
Mười chiến thuyền lại bắn ra cột sáng, quét ngang bầu trời, bắn vào Địa Sát, làm lão phun máu, không khỏi tiếp tục lùi tránh, tóc tai bù xù, một cánh tay bị tàn phế, đầy phẫn nộ rống vang.
“Mười chiếc Diệt Anh thuyền a… Ngươi ngươi ngươi… Ngươi điên rồi!! Để giết ta mà làm tới thế này à, xuất động cả mười chiếc Diệt Anh thuyền, hao tốn biết bao tài nguyên, đáng giá sao!!” Địa Sát lão quái run như cầy sấy, không tiếc triển khai bí thuật, cấp tốc bỏ chạy, trong lòng tuyệt vọng, không làm sao nghĩ ra được Tinh Không Đạo Cực Tông vì để giết mình mà bỏ ra vốn lớn như thế.
“Chết trong tay mười chiếc Diệt Anh thuyền, ta đành chấp nhận…” Địa Sát tuyệt vọng, nhưng bỗng cảm thấy có chỗ không đúng, bèn quay lại nhìn, thấy Phùng Hữu Đức rõ ràng không hề đuổi theo.
Địa Sát mừng rỡ, vội vàng chạy đi, rõ là sống sót trong đường tơ kẽ tóc.
Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác nhìn mười chiếc chiến thuyền, nhìn Hàng Ma đường Đường chủ, trong lòng vô cùng cảm động.
“Tông môn đối với ta thật tốt quá…” Bạch Tiểu Thuần đỏ cả mắt, mình không nên nghi ngờ tông môn, vội ôm quyền chào.
“Đệ tử…”
“Bạch Tiểu Thuần ngươi không sao chứ?!” Bạch Tiểu Thuần còn chưa nói xong, Phùng Hữu Đức đã vội hỏi.
Bình luận