“Tinh Không Đạo Cực bảng, chia theo màu sắc, thành bảy tầng thí luyện màu đỏ… chính là tầng thí luyện đầu tiên, là tầng đơn giản nhất, chỉ cần đi qua ba phần mười biển lửa, là thành công!”
“Cách vượt qua tầng này, chính là dùng những con hung thú này để vượt biển lửa!” Bạch Tiểu Thuần lôi ra một cái ngọc bội bảy màu, ngọc bội này hắn đã mua, là vật để truyền tống trong Tinh Không Đạo Cực bảng.
Nếu bóp vỡ nó, sẽ lập tức được truyền tống ra khỏi khu thí luyện.
Bạch Tiểu Thuần đi tới mép vách núi, phát hiện ở đây không thể phi hành, đành cúi đầu nhìn xuống dưới, nhìn hung thú không ngừng ào ào la ra, sau đó vọt về phía một con hỏa mãng đang ầm ầm chạy trốn.
Bạch Tiểu Thuần nhảy lên lưng hỏa mãng, con vật uốn éo, định đẩy hắn xuống, Bạch Tiểu Thuần dẫm mạnh chân phải một cái, con hỏa mãng cảm nhận được sự uy hiếp, không dám giãy giụa nữa, tiếp tục điên cuồng bò đi.
Hình như đám hung thú này… chỉ cần vượt qua biển lửa, chúng sẽ được tự do.
Đối với chúng, đây chính là một nhà tù!
“Tiểu quai quai, ráng chịu đựng, chạy nhanh lên nào…”
Đi được chừng nửa nén hương, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy trước mắt có khoảng bảy tám tu sĩ cũng đang không ngừng nhảy nhót, thay đổi hung thú, để cố gắng kiên trì đi được xa hơn.
Có hai người nhìn thấy hỏa mãng dưới chân Bạch Tiểu Thuần thì lộ ra vẻ tham lam. Hỏa mãng là hung thú thuộc tính hỏa, có thể kiên trì được lâu hơn nhiều các loại hung thú khác.
“Có một con Hỏa Mãng ở kia!”
“Hung thú thuộc tính hỏa đương nhiên có, nhưng không nhiều…” hai tu sĩ kia điều khiển hung thú tới gần Bạch Tiểu Thuần, bộ dáng rõ ràng là muốn đuổi Bạch Tiểu Thuần trở đi, cướp lấy Hỏa Mãng.
“Các ngươi định làm gì!” Bạch Tiểu Thuần nổi giận.
Hai người tu sĩ đều là Kết Đan trung kỳ nhìn nhau một cái, xong đồng loạt ra tay đánh thẳng xuống biển lửa, một cơn sóng lửa cuộn lên, cuốn thẳng về phía trở đi, lại ngay ngắn hướng ra tay trực tiếp oanh hướng hỏa biển, lập tức Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần vội né, nhưng vẫn bị dính một chút.
Bạch Tiểu Thuần theo bản năng kêu lên thảm thiết, nhưng sau đó hắn kinh ngạc nhìn cánh tay của mình, áo nơi ấy đã không còn, lộ ra làn da, nhưng làn da lại không bị chút tổn thương nào.
“Ồ?” Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, tiếp tục để nham thạch bắn tóe lên người, thiêu cháy hết lớp áo quần, chạm vào làn da hắn.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần chỉ cảm thấy âm ấm, chứ không phải bỏng rát, mắt hắn sáng lên, hai tên tu sĩ xấu bụng kia mở to mắt nhìn hắn đầy ngạc nhiên.
“Hắn… Hắn không sao cả?”
“Trên người người này chẳng lẽ có bảo vật gì, nhưng cũng không phải, vào đây đâu được phép dùng pháp bảo!” Bạch Tiểu Thuần thò tay ra chọc vào trong dòng dung nham, khuấy khuấy mấy cái.
“Ấm quá…”
Hai tu sĩ kia muốn rớt cả tròng mắt, lắp bắp.
“Không thể nào!!”
“Trời ơi, hắn… Hắn thọc tay vào trong dung nham!!”
“Cái gì thế…”
Bạch Tiểu Thuần phấn khởi cười to.
“Cái gì biển dung nham, ta còn tưởng lợi hại lắm!” Bạch Tiểu Thuần đắc ý bước thẳng vào trong dung nham, dáng vẻ vô cùng thoải mái.
“Không tệ không tệ…” Bạch Tiểu Thuần nhìn hai tu sĩ, hai người trắng bệch mặt, không đợi Bạch Tiểu Thuần động thủ, hai người không chút do dự lấy ngọc phù truyền tống ra bóp mạnh, biến mất ngay tức khắc.
Sợ lỡ mình đi chậm, Bạch Tiểu Thuần mà trả thù, e là họ không còn đường sống.
“Không có can đảm gì cả! Đừng có đi chứ, xuống đây chơi với nhau mới phải…” Bạch Tiểu Thuần đắc chí, bắt đầu bơi, bơi a bơi a… bơi lên trên, gặp được rất nhiều tu sĩ cũng đang tham gia thí luyện, ai nhìn thấy hắn cũng phải kinh hô vì kinh hãi.
“Kia kia… Đó là cái gì…”
“Đấy… Đấy là ai vậy!!”
“Trời ơi, lại có người ở đây bơi lội, đây là biển dung nham cơ mà, huyền thiết cũng còn p hải tan thành nước!”
“Đó là hung thú hình người phải không?”
Bạch Tiểu Thuần thảnh thơi bơi bơi, đắc ý nghe người ta kinh hô, thỉnh thoảng lại thò tay lên vẫy gọi.”Có muốn cùng xuống bơi chung không, ấm lắm… “
Một lúc sau, hắn đã vượt hết tiêu chuẩn ba phần mười của biển dung nham, bên ngoài lập tức có người phát hiện ra, trên bảng tinh tú đã xuất hiện thêm một ngôi sao mới!
Vì khi ngôi sao mới xuất hiện, nó sẽ lập lòe lóe sáng mấy lần, nên người ta mới dễ dàng nhìn thấy.
“Lại có người lên làm ngôi sao rồi!”
“Để ta xem xem người này là ai… Bạch Tiểu Thuần? Không biết.”
Nhưng rồi người ta nhanh chóng quên lãng, vì sự xuất hiện của Triệu Nhất Đông, mọi người đều đang trông chờ nhìn vào ngôi sao của Triệu Nhất Đông.
Không có ai thèm quan tâm tới Bạch Tiểu Thuần, nên không ai biết hắn đang làm một pha bơi lội làm người ta phải kinh sợ…
Trong biển thí luyện, Bạch Tiểu Thuần ung dung bơi, vượt qua tu sĩ thí luyện, vượt qua hung thú đang dùng hết tốc lực mà chạy, từ người tới thú, ai nhìn thấy hắn, cũng đều phải trừng hết cả mắt lên, ngây người cả nửa ngày.
Bạch Tiểu Thuần hát nghêu ngao, bơi càng lúc càng nhanh, biển lửa từ ấm áp đã dần thành hơi hơi nóng, nên hắn vận ra một ít hàn khí để giảm bớt độ nóng, bờ biển đã càng ngày càng gần.
“Thí luyện này thực là đơn giản.” Bạch Tiểu Thuần đắc ý, hận không thể làm cho tất cả mọi người biết chuyện mình bơi ở đây.
“Đến khi ra, nói cho người ta biết ta bơi trong thí luyện màu đỏ, nhất định sẽ rất lợi hại.” Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng cao hứng.
Bên ngoài có mấy người ngẫu nhiên đưa mắt nhìn qua, thấy trong khu màu đỏ, có một ngôi sao tiến tới với tốc độ cực nhanh, vèo vèo xông tới cuối, ai cũng đều kinh ngạc.
“Nhanh như vậy… tên là… Bạch Tiểu Thuần? Không phải là ngôi sao vừa mới nổi lên đây sao!”
“Chuyện gì thế, một ngôi sao mới vừa bay lên, chưa được bao lâu, lại sắp đi tới vạch tối đa!” một đệ tử có lệnh bài đặc thù không nhịn được, lập tức dùng lệnh bài đặc thù để quan sát tình hình của Bạch Tiểu Thuần, muốn xem rốt cuộc là hắn dùng hung thú gì mà đi nhanh thế…
Những gì nhìn thấy làm gã như ngừng thở, mắt trừng to.
“Đây… đây là cái gì?!”
Bình luận