Trên Đệ tam phong, tiếng kêu thảm thiết đầy âm luật lên bổng xuống trầm của Bạch Tiểu Thuần vang lên không dứt, làm cho đám tạp dịch bên trong núi phải kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại. Có điều bọn họ chỉ nhìn thấy hình ảnh một Bạch Tiểu Thuần với bảy tám lớp áo da trên người, lưng cõng một cái nồi đen lớn, thân thể có chút béo tròn đang cắm đầu chạy trên con đường nhỏ dưới chân núi của khu tạp dịch.
Từ xa có thể không nhìn rõ được cả người Bạch Tiểu Thuần, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh một cái nồi đen to lớn như một lớp vỏ của con bọ cánh cứng nào đó đang chạy thoăn thoắt trên mặt đất.
Hơn nữa trước đó trên người hắn còn treo thêm bảy tám con dao phay, đang lúc cắm đầu chạy, tiếng dao lại va chạm vào nhau truyền ra từng tràng âm thanh leng keng.
“Giết người, cứu mạng a, ta không muốn chết a…” Bạch Tiểu Thuần vừa chạy vừa la, càng chạy càng nhanh khiến cho sắc mặt Hứa Bảo Tài tái nhợt, ánh mắt đầy lửa giận, trong lòng cũng đầy nôn nóng cùng với phẫn nộ không thôi.
Hắn một đường đuổi theo Bạch Tiểu Thuần đã thu hút rất nhiều sự chú ý của đám tạp dịch bên kia. Nên hắn cũng cảm thấy lo lắng lỡ như chấp sự cũng chú ý tới việc này, trong lòng cũng chợt hoảng hốt.
“Đừng la nữa, chết tiệt, ngươi la nhỏ chút thôi, kêu la cái gì chứ, câm miệng!!” Hứa Bảo Tài gào thét phía sau. Sau đó hắn nghiến răng nghiến lợi đưa tay lên bấm niệm pháp quyết, mộc kiếm bên người hắn lóe lên hào quang rồi tăng tốc bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần đang ở phía trước.
Một tiếng phịch vang lên, thanh mộc kiếm đụng thẳng vào cái nồi đen phía sau lưng Bạch Tiểu Thuần rồi truyền ra từng tràng âm thanh ông ông. Bạch Tiểu Thuần thì không chút tổn thương, tiếp tục chạy trốn.
Nhìn Bạch Tiểu Thuần trước mắt đang cõng cái nồi đen to lớn trên lưng, nửa người đã được phủ kín không có chỗ hạ thủ. Gã không cam lòng bèn cắn răng một cái, tiếp tục đuổi theo.
Hai người một trước một sau chạy thoăn thoát liên tục bên trong khu tạp dịch này.
“Tên này cõng nồi trên lưng, vậy mà sao còn có thể chạy nhanh đến vậy!” Hứa Bảo Tài thở hồng hộc nhìn Bạch Tiểu Thuần chạy trốn gần mất dạng. Gã càng đuổi theo thì càng cảm thấy biệt khuất, lấy tu vi Ngưng khí tầng hai, lại trổ hết tất cả khí lực cực hạn của mình ra. Vậy mà đối phương lại giống như con thỏ nhát chết bị dẫm vào đuôi, gã có đuổi thế nào cũng không cách gì bắt kịp được.
Đáng hận hơn là bản thân gã đã cực kì mệt mỏi, nhưng không hiểu đối phương làm cách nào mà tiếng kêu từ đầu tới giờ của hắn cũng không chút thay đổi, đều là như tiếng lợn bị chọc tiết đến nơi vậy!
Trong chớp mắt, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy con đường nhỏ dẫn tới Hỏa Táo phòng, chợt lộ ra sự kích động vô cùng. Cái cảm giác đã về được tới nhà khiến cho hắn xuýt chút nữa thì rơi lệ đầy mặt.
“Sư huynh cứu mạng, giết người!” Bạch Tiểu Thuần la lớn, đồng thời chạy nhanh như chớp về Hỏa Táo phòng. Bọn người Trương Đại Bàn nghe được tiếng la hét thê thảm kia liền sững sờ cả người sau đó nhanh chóng lao ra bên ngoài.
“Sư huynh cứu ta, Hứa Bảo Tài muốn giết ta, thiếu chút nữa thì cái mạng nhỏ của ta xong đời rồi.” Nói chưa dứt, Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng tranh thủ vọt tới nấp sau lưng Trương Đại Bàn.
“Hứa Bảo Tài?” Trương Đại Bàn nghe thấy vậy, trong mắt chợt lóe lên hung quang. Nhưng khi nhìn quanh, hắn lại không thấy được chút bóng dáng của gã kia. Mãi tới lúc hắn vừa nói xong thì bóng dáng của Hứa Bảo Tài từ phía xa xa mới xuất hiện, gã chạy tới mà thở không ra hơi.
Bạch Tiểu Thuần lúc này mới nhìn về bóng dáng của Hứa Bảo Tài, cũng rất kinh ngạc.
“Ồ, sao hắn lại chạy chậm như vậy.”
Trương Đại Bàn cúi đầu trợn trắng mắt mà nhìn Bạch Tiểu Thuần, rồi nhìn Hứa Bảo Tài còn đang thở hồn hển bên kia, khuôn mặt đầy thịt của hắn chợt thoáng chút run rẩy.
Hứa Bảo Tài vất vả lắm mới đuổi theo Bạch Tiểu Thuần tới đây, nhưng từ xa gã đã nghe được câu nói đầy kinh ngạc của Bạch Tiểu Thuần đang đứng bên Hỏa Táo phòng. Thanh âm này lọt vào tai gã, một nỗi phẫn uất từ trong lồng ngực trào dâng, cả người như muốn nổ tung ra, bèn hét lớn một tiếng rồi hất tay phải sang bên. Môc kiếm theo tay phải hắn gào thét bay ra đâm thẳng vào gốc đại thụ bên cạnh.
Phập một tiếng, đại thụ chợt rung rinh, rồi một lỗ thủng xuất hiện xuyên thấu qua thân cây.
“Bạch Tiểu Thuần, ta và ngươi thề không đội trời chung!” hai mắt Hứa Bảo Tài đỏ vằn nhìn chòng chọc vào Bạch Tiểu Thuần, sau đó liếc nhìn thân thể to lớn của Trương Đại Bàn kia một chút rồi mới đầy oán hận mà quay người đi.
Trái tim Bạch Tiểu Thuần đập rộn lên, nhìn thân đại thụ bị đâm xuyên một lỗ, rồi lại nhìn về phía Hứa Bảo Tài đầy cuồng loạn, hắn cố nuốt một ngụm nước miếng xuống cổ họng, thâm tâm lại chợt dâng lên một nỗi bất an.
Trương Đại Bàn nhìn theo bóng lưng của Hứa Bảo Tài, vẻ âm lãnh trong mắt hắn chợt hiện ra, nhưng sau đó hắn chỉ quay lại vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Thuần.
“Cửu sư đệ đừng sợ, mặc dù tên Hứa Bảo Tài có chút ít bối cảnh nhưng nếu hắn còn dám đến đây lần nữa. Sư huynh đệ chúng ta sẽ đánh gãy chân hắn!” Nói vậy, sau đó hắn chợt chuyển đề tài.
“Nhưng mà Cửu sư đệ ngươi dạo này cũng nên hạn chế ra khỏi cửa, ài, hạn chế ra ngoài một chút. Nhìn ngươi gầy ốm như vậy, sư huynh sẽ bồi bổ cho ngươi thật tốt, vừa hay mấy ngày nữa là tới đại thọ của Chu trưởng lão rồi.”
Bạch Tiểu Thuần không yên lòng nhưng vẫn gật nhẹ đầu, ánh mắt vẫn không rời lỗ thủng trên thân cây vừa bị Hứa Bảo Tài đâm xuyên qua.
Đến khi theo các sư huynh trở về Hỏa Táo phòng, đến gian nhà bếp của hắn, hắn bèn ngồi xuống ngẫm nghĩ đến chuyện lúc nãy, trong lòng càng thấy bất an. Nghĩ tới mộc kiếm của đối phương có thể đâm một lỗ xuyên qua thân đại thụ, nếu như cái lỗ đó ở trên người mình thì cầm chắc chết không toàn thây.
“Không được, trừ phi cả đời này ta không bước chân ra khỏi Hỏa Táo phòng, nếu không vạn nhất đi ra ngoài lại bị hắn chặn đường thì làm thế nào đây…” Nói gì đi nữa thì trong đầu Bạch Tiểu Thuần vẫn không thể quên được cái nhìn đầy oán độc của Hứa Bảo Tài trước khi bỏ đi.
“Ta tới đây vì trường sinh, không thể chết được a…” Cảm giác tâm thần bất ổn và không an toàn khiến cho hai mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ vằn. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, hắn bèn dứt khoát cắn răng một cái.
“Bà nội nó, liều mạng vậy. Ta mà liều lên thì không phải sợ cái gì hết!” Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ vằn lên. Tính tình hắn sợ chết, như thực sự chính xác thì hắn khuyết thiếu nghiêm trọng cái cảm giác an toàn thì đúng hơn. Hôm nay lại xảy ra một màn này vô tình kích thích hắn rất nhiều, thúc đẩy toàn bộ tính cách chấp nhất của hắn bộc phát ra ngoài.
“Ta cần phải tu hành, ta cần phải mạnh mẽ hơn!” hơi thở Bạch Tiểu Thuần trở nên dồn dập. Sau khi hạ quyết tâm thì hắn nhanh chóng lôi cuốn sách trúc ghi Tử Khí Ngự Đỉnh Công ra nhìn bức vẽ thứ hai, bắt đầu điên cuồng tu hành.
Tuy rằng hắn nhát chết, nhưng vẫn có sự tàn nhẫn riêng của mình, nếu không cũng không có chuyện mỗi lần đốt nhang đều lo sợ bị sét đánh nhưng vẫn kiên trì đốt mười ba lần trong ba năm qua.
Lúc này tính tình tàn nhẫn bên trong người được khơi dậy, hắn nhanh chóng đem toàn bộ động tác trong bức vẽ thứ hai gắt gao kiên trì thực hiện, Ngày bình thường chỉ kiên trì được khoảng mười hơi thở thì lúc này đã được hắn kéo dài thành mười lăm hơi thở mới tạm dừng lại.
Rồi sau đó, mặc kệ cho cơ thể đau nhức, mồ hôi tuôn từ trán xuống như mưa, nhưng trong mắt Bạch Tiểu Thuần vẫn là vẻ tàn nhẫn không thay đổi, cho tới khi hắn kiên trì được tới hai mươi hơi thở, ba mươi hơi thở, dòng suối khí mạch trong cơ thể cũng mãnh liệt tăng lên một thành, đồng thời cũng biến thành một màu đen. Sau nửa ngày hắn mới chịu nghỉ xả hơi, nhưng thả lỏng người được một lát thì hắn lại tiếp tục tu hành.
Một đêm dài không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư…liên tục mười lăm ngày, Bạch Tiểu Thuần ngoại trừ ăn uống ra thì không bước chân ra khỏi phòng. Loại chuyện tu hành buồn tẻ này đối với người mới nhập môn thực sự rất khó mà kiên trì được, nhưng hắn lại không có lấy nửa điểm ý tứ từ bỏ.
Bọn người Trương Đại Bàn cũng bị cảnh tượng Bạch Tiểu Thuần tu hành làm cho chấn kinh. Dù sao tu hành Tử khí Ngự đỉnh công không hề dễ dàng gì, trên lý thuyết pháp quyết này học tập cũng tương đối đơn giản, nhưng mỗi khi thực hiện một động tác trong thời gian dài thì cả cơ thể phải chịu đựng một sự đau nhức kịch liệt khó mà tưởng tượng được, cần phải có nghị lực lớn lao mới có thể kiên trì tu hành lâu dài. Đám tạp dịch bên trong tông môn cũng thường là vài ngày mới dám tu hành một lần mà thôi.
Nhìn Bạch Tiểu Thuần liên tục tu hành trong nửa thàng, đám người Trương Đại Bàn đều dồn dập đến nhìn qua hắn một phen, nhìn thấy được hình ảnh một Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn khác biệt với trong trí nhớ cách đây mấy tháng trước của bọn họ.
Quần áo trên người hắn nhăn nhúm, tóc tai bù xù, hai mắt đỏ vằn tơ máu, cả người nhìn qua vô cùng nhếch nhác nhưng vẫn hết sức chuyên chú tập trung, cho dù là phải chịu đựng thống khổ tới đâu cũng nhất định không ngừng lại.
Người hắn chợt gầy đi trông thấy, nhưng linh uy tràn ra từ trên người lại như tăng lên gấp đôi, có điều cũng chưa thể tiếp cận tới cảnh giới Ngưng Khí tầng một đại viên mãn.
Tựa như lúc này hắn đã đem toàn bộ đám mỡ tích tụ thiên tài địa bảo trên người đi luyện hóa hoàn toàn bằng một phương thức cực đoan nhất, để rồi trở thành một bộ phận của tu vi bản thân mình. Thân hình hắn cũng vì vậy mà trở nên rắn chắc hơn hẳn những người bình thường.
“Cửu sư đệ, nghỉ ngơi một chút đi. Ngươi tu hành không quản ngày đêm đã nửa tháng nay rồi a.” Đám Trương Đại Bàn vội vàng khuyên bảo hắn, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy chấp nhất và kiên định của Bạch Tiểu Thuần khi ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, cái loại chấp nhất này lại khiến cho tâm thần cả đám đều chấn động.
Thời gian cũng trôi qua, mới đảo mắt mà Bạch Tiểu Thuần cũng đã tu hành được một tháng. Trong suốt một tháng này, sự điên cuồng của hắn đã khiến cho đám người Trương Đại Bàn nhìn thấy mà giật mình. Dưới suy nghĩ của Trương Đại Bàn, Bạch Tiểu Thuần không còn là tu hành nữa, mà chính là đang liều mạng a.
Thời gian kiên trì tu hành động tác của bức họa thứ hai cũng đã được Bạch Tiểu Thuần đột phá qua mốc một trăm hơi thở, nhảy vọt lên được một trăm năm mươi hơi thở. Linh khí trong cơ thể hắn không còn là một dòng suốt nhỏ, mà đã lớn hơn không ít.
Một tháng nữa lại trôi qua, cả đám người Trương Đại Bàn đều đang run rẩy hoảng sợ lo lắng rằng một ngày nào đó Bạch Tiểu Thuần sẽ đem bản thân mình dày vò đến chết. Ngay khi bọn họ có ý định lặng lẽ giải quyết tên Hứa Bảo Tài kia thì một tiếng nổ ầm vang truyền ra từ trong phòng Bạch Tiểu Thuần.
“Tiểu sư đệ đột phá!”
“Ngưng khí tầng hai, mặc dù trong Hỏa Táo phòng chúng ta luôn có thêm màn ăn uống bất định ngoài giờ cơm chính thống, nhưng chưa tới nửa năm đã đạt được tầng hai Ngưng khí kì cũng là rất hiếm thấy a”
“Năm đó lúc ta đến tầng hai Ngưng khí kỳ thì cũng mất một năm trời đó…” Ngay khi đám người Trương Đại Bàn đang còn cảm khái, thì cửa phòng Bạch Tiểu Thuần cũng được mở két một tiếng. Cả gương mặt Bạch Tiểu Thuần đầy mệt mỏi, toàn thân nhếch nhác, nhưng hai mắt sáng ngời cất bước đi ra ngoài.
Bọn người Trương Đại Bàn vừa muốn tiến tới hỏi han thì đã thấy cả người Bạch Tiểu Thuần nhoáng lên một cái rồi linh hoạt đáp xuống trên tường rào của mảnh sân nhỏ Hỏa Táo phong. Hắn chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu ngạo nghễ nhìn về xa xăm, thần sắc thâm trầm của một vị cao thủ nhân sinh đầy tịch mịch.
“Hắn làm gì lại đứng nơi đó vậy? Nhìn có chút là lạ…”
“Chẳng lẽ Tiểu sư đệ đã…tẩu hỏa nhập ma??” Đám ngươi Trương Đại Bàn chợt giương mắt ngơ ngác nhìn nhau.
Trong khi mọi người còn đang bị điệu bộ của Bạch Tiểu Thuần dọa cho chấn kinh, thì bên tai chợt nghe được thanh âm của Bạch Tiểu Thuần trên tường rào, giọng nói ra vẻ vô cùng già dặn.
“Hứa Bảo Tài kia chính là một thiên kiêu bên trong đám tạp dịch tại Linh Khê tông, hung danh hiển hách, thiên hạ không ai không biết. Kinh người hơn, tu vi gã còn đạt tới Ngưng khí tầng hai, cho dù tu vi của ta cũng đã đạt tới Ngưng khí tầng hai, tuy rằng trận chiến của ta và gã là ngang ngửa nhau, có thể danh truyền thiên hạ, oanh động tông môn nhưng nhất định sau đó sẽ là huyết nhục mơ hồ, xương gẫy gân thương….Không được, trận chiến này rất trọng yếu, ta cần phải tiếp tục tu hành thêm nữa!”
Nói xong, Bạch Tiểu Thuần đầy thâm trầm nhìn xa xăm, rồi sau đó hắn hất tay áo lên, lại quay trở về gian phòng nhỏ của hắn. Tiếng cửa đóng cạch một tiếng, cả đám người Trương Đại Bàn chợt nuốt một ngụm nước miếng xuống, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta ngơ ngác. Thật lâu sau, Hắc Tam Bàn chợt hỏi vu vơ.
“Có khi nào chúng ta cho sư đệ ăn nhầm cái gì rồi không?”
“Thôi xong rồi, Linh khí dồn lên não sư đệ quá nhiều, tu đến điên rồi…chúng ta không nên trêu chọc hắn!” Trên người Hoàng Nhị Bàn chợt run lên một cái rồi khẳng định.
Bình luận